Sau khi kể hết mọi chuyện, Ninh Chúc cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô trêu: "Chính xác mà nói thì Học viện Bí thẻ mới là Hogwarts."
Học viện Linh thẻ thuộc địa phận Trung Hoa,
mà Hogwarts thì nằm ở châu Âu.
Ninh Tuyền Nhân cũng cười theo, ông lắc đầu, lẩm bẩm: "Thế giới rộng lớn, chẳng chuyện gì là không thể..."
Đùa thì đùa, nhưng việc chấp nhận những điều "kỳ quái thần bí" này với người lớn lên trong tư duy duy vật như ông thực sự không dễ dàng.
Ninh Chúc nghiêm túc nói: "Cha, con thật sự tò mò về chuyện này. Con muốn đến Học viện Linh thẻ để tìm hiểu thêm."
Ninh Tuyền Nhân vừa định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói nghiêm khắc chưa từng có của vợ mình: "Không được!"
Cả Ninh Chúc và Ninh Tuyền Nhân đều sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía bà.
Miêu Vân toàn thân run rẩy, sắc mặt vô cùng khó coi, miệng bà lặp đi lặp lại: "Không được! Tuyệt đối không được! Con không được phép đến Học viện Linh thẻ!"
Ninh Tuyền Nhân ngỡ ngàng: "A Vân..."
Miêu Vân nắm chặt tay Ninh Chúc, giọng gấp gáp chưa từng thấy: "Tiểu Chúc, vứt tấm thẻ này đi! Quên hết mọi chuyện đi! Nó không phải thứ tốt!"
Ninh Chúc cảm thấy lòng bàn tay mẹ mình lạnh ngắt, mồ hôi mỏng rịn ra ngoài. Cô ngơ ngác nhìn bà: "Mẹ..."
Miêu Vân không để cô nói tiếp, bà lại lên tiếng: "Ngoan nào, con gái ngoan, nghe lời mẹ được không? Thứ này chúng ta không thể đυ.ng vào, cả đời con cũng đừng chạm vào nó!"
Ninh Tuyền Nhân vội vàng ôm lấy vai vợ, nói: "A Vân, em đừng kích động như vậy, sẽ làm Tiểu Chúc sợ đấy. Có gì chúng ta từ từ nói."
Miêu Vân dựa vào lòng chồng, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng bà không cách nào kiềm chế được.
Cuối cùng, bà không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở: "Tiểu Chúc, đừng đi! Đừng chạm vào những thứ này! Cậu út của con... cũng từng cầm một tấm thẻ. Ban đầu, nó vốn rất ngoan, rất hiếu thuận. Nhưng về sau... về sau nó phát điên! Nó đã gϊếŧ ông ngoại con!"
Câu cuối cùng, Miêu Vân gào lên đến khàn giọng.
Ninh Tuyền Nhân và Ninh Chúc đều chết lặng, Ninh Chúc vội hỏi: "Cậu út không phải mất tích rồi sao? Chẳng phải mẹ từng nói ông ngoại mất vì bệnh tim mà?"
Miêu Vân khóc đến không thành tiếng, câu chữ đứt quãng: "Đó là... mẹ tận mắt nhìn thấy. Chính tay nó gϊếŧ ông ngoại con! Miêu Phong, nó không phải người! Sao nó có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!"
Biểu cảm của Miêu Vân trở nên phức tạp, trong mắt tràn đầy đau khổ và thù hận. Cuối cùng, lại là nỗi bất lực sâu sắc: "Nhưng trước khi ông ngoại con mất... nguyện vọng duy nhất của ông là mẹ đừng trách cậu út con..."
Đây là chuyện mà ngay cả Ninh Tuyền Nhân cũng không hề biết.
Hồi đó, ông đi công tác xa, khi trở về thì nghe tin cha vợ đột ngột qua đời vì bệnh tim.
Ông không tiếp xúc nhiều với Miêu Phong. Cậu em vợ này không chấp nhận cuộc hôn nhân của chị gái, ghét cay ghét đắng người anh rể thương nhân mà cậu cho là "giả tạo".
Ninh Tuyền Nhân cũng chẳng mặn mà bày tỏ thiện chí, cả hai luôn giữ khoảng cách.
Miêu Phong không ưa Ninh Tuyền Nhân, nhưng lại rất thương Ninh Chúc.
Mỗi lần Ninh Tuyền Nhân đi vắng, Miêu Phong đều tranh thủ ghé thăm chị gái và cháu gái.
Ninh Chúc có ấn tượng rất sâu sắc về cậu út. Khi cô sáu tuổi, ông ngoại qua đời, cậu út cũng mất tích từ đó.
Dù đã mười năm trôi qua nhưng Ninh Chúc vẫn mơ hồ nhớ về cậu út.
Cậu út nhỏ hơn mẹ cô rất nhiều tuổi, trong ký ức của cô, anh rất trẻ, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú.
Cậu út rất khỏe, luôn dễ dàng ném cô lên cao, rồi đỡ lấy một cách chắc chắn.
Anh thường hay cười, mỗi khi cười, nơi khóe miệng lại xuất hiện một lúm đồng tiền.
Khi Ninh Chúc bảy tuổi, cô vẫn luôn nằng nặc đòi đi tìm cậu út để chơi. Nhưng mỗi lần cô nhắc đến, mẹ lại khóc nức nở.
Sau này, khi lớn lên, Ninh Chúc dần hiểu ra.
Ông ngoại qua đời, cậu út mất tích...
Đều là những vết thương sâu trong lòng mẹ, cô không thể nhẫn tâm khơi lại.