Diệp Lâm và Diệp Kiêu ngồi trong xe riêng của nhà họ Diệp, khi đi ngang qua bóng dáng gầy gò yếu ớt của Lâm Tịch, cả hai đều thản nhiên, là tự người này muốn đạp xe đi học, đâu phải ai ép, hừ.
Lâm Tịch bước vào lớp học ngay khi tiếng chuông vào lớp vang lên, cậu ngồi ở hàng cuối cùng, bắt đầu ngẩn người, kiếp trước cậu còn chưa kịp thi đại học đã trúng độc, kiếp này chắc cũng vậy, học hành hay không, đối với cậu mà nói, ý nghĩa không lớn, hơn nữa, trời sinh cậu đã có trí nhớ siêu phàm, IQ cực cao, những kiến thức này cậu đã sớm hiểu rõ hết rồi.
Chỉ là kiếp trước khi mới chuyển đến cậu còn chưa thích nghi, tiến độ giảng dạy của hai trường không giống nhau, dẫn đến mấy lần kiểm tra đầu tiên cậu đều thất bại, chỉ nằm ở mức trung bình, điều này khiến cho khi người nhà họ Diệp biết được càng thêm khinh thường cậu, cho dù sau đó Lâm Tịch luôn đứng nhất, bọn họ cũng chẳng thèm đoái hoài liếc mắt nhìn một cái.
Cậu sống lại vào tháng thứ hai sau khi trở về nhà họ Diệp, đã trải qua hai lần kiểm tra, thành tích không tốt không xấu, Lâm Tịch đã dần dần bị bơ đi, không còn muốn phấn đấu nữa, trong xương cốt cậu toát ra vẻ mệt mỏi, viết trên vở số ngày đếm ngược đến cái chết, vươn tay vuốt ve, ngón tay thon dài trắng nõn lại từ từ xóa nó đi, theo bản năng ngáp một cái.
Bạn cùng bàn Lý Mai vô tình nhìn thấy, cô hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lâm Tịch cười cười: "Đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa."
"Ý cậu là gì?" Cô gái nhỏ không hiểu, học sinh chuyển trường này ngày thường học tập rất tích cực, sao lần này không học mà lại ngẩn người ra vậy?
Lâm Tịch lắc đầu, bên tai là từng tiếng đọc sách non nớt, cậu ngồi trong môi trường tràn đầy sức sống và hy vọng này, trái tim lại héo úa thành tro tàn.
Cố gắng thêm chút nữa, nếu thực sự không thể kiên trì được nữa, thì lựa chọn kết thúc sớm thôi, cậu thầm nghĩ, thế giới này có quá nhiều người, bản thân cậu chẳng qua chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ, tan biến thì tan biến, hóa thành hạt bụi bay theo gió còn hơn bị nhốt ở đây.
Lý Mai khó hiểu, tiếp tục học thuộc từ vựng tiếng Anh, trong lòng quyết định sau này sẽ không thèm để ý đến người này nữa! Làm như là giỏi lắm! Thi còn kém hơn cô nữa chứ!
Đương nhiên Lâm Tịch không biết cô gái nhỏ này đang nghĩ gì, cậu ngồi thẫn thờ trong lớp học cả ngày, ngoại trừ đi vệ sinh, gần như không nói câu nào, thỉnh thoảng có giáo viên chú ý thấy cậu đang không tập trung, gọi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, cậu cũng có thể đối đáp trôi chảy, mấy lần như vậy, giáo viên cũng không quản cậu nữa, ít nhất, bề ngoài cậu là một học sinh ngoan, nghe lời, không nói chuyện riêng, cũng không mất tập trung, nhưng chỉ có Lâm Tịch tự mình biết, cậu không nghe lọt tai một chữ nào.