Những Mẩu Truyện Ngắn - Người Chắn Gió

Chương 1: Endou x Takiishi: Lễ hội pháo hoa

"Takiishi ơi~"

"Takiishi à~"

"Sáng bảnh mắt rồi đó dậy đi Takiishi~"

"Taki..."

"Choang" chiếc cửa sổ bằng kính bị phá toang cùng với đó là một chiếc tủ đầu giường cỡ nhỏ, hẳn là chủ nhân của nó phải tức lắm mới vớ bừa một thứ để ném như vậy.

Endou nhanh nhẹn né ra một bên mặc cho chiếc tủ rơi xuống đất chia năm sẻ bảy, hắn biết Takiishi tỉnh rồi, lát nữa có thể ăn đòn đấy nhưng mà hắn chẳng quan tâm. Cầm theo tờ rơi về một lễ hội pháo hoa ở thành phố lân cận, Endou hớn chạy đến cửa nhà. Cánh cửa rất nhanh được mở ra, hắn há to cái miệng muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa thốt ra đã bị Takiishi đ.ấ.m cho nuốt ngược xuống họng. Takiishi vung tay muốn đánh nữa nhưng Endou đã nhanh chóng dơ tờ rơi hình pháo hoa ra che mặt, quả nhiên nắm đ.ấ.m đã dừng lại, xong rốt cục vẫn hạ xuống.

Endou bị đánh cho một trận tơi tả, hắn nằm dài trên đất, tay vẫn cầm tờ rơi hình pháo hoa che mặt, may mắn vì vậy mà không bị Takiishi đánh vào mặt nữa. Lúc này cậu mới mở lời: "Mới có sáng sớm mày sủa cái gì hả?"

Endou không biết lấy sức ở đâu, vừa nghe cậu nói lập tức bật dậy, đưa tờ rơi cho Takiishi: "Nhìn này Takiishi, là lễ hội pháo hoa, lễ hội pháo hoa đó. Ngay ngày hôm nay luôn, chúng ta đi nha, nha."

Takiishi chả thèm để ý đến hắn, cậu giật lấy tờ giấy chăm chú xem một hồi. 11h bắt đầu b.ắ.n pháo hoa, đó là giờ ngủ của cậu nhưng để xem pháo hoa thì thôi đành vậy.

Endou cười phớ lớ: Sao hả? Thích rồi đúng không? Vậy chúng ta đi mua quần áo áo đẹp để tối đi chơi nha." Nói rồi hắn kéo Takiishi vào phòng vệ sinh, hai tay hư hỏng muốn lột áo cậu ra nhưng lại ăn một đ.ấ.m ngã văng ra ngoài. Cửa phòng đóng cái rầm suýt chút kẹt chân Endou. Hắn sì một tiếng tiếc nuối rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho vị Thần của mình.

Takiishi tắm gội vệ sinh xong ngồi vào bàn ăn, nhìn vào đĩa trứng rán có hành lập tức ghét bỏ. Endou tinh ý biết bao, trước khi Takiishi kịp ném nó vào mình lập tức giành lấy cái đĩa cho vào miệng ngấu nghiến. "Takiishi không ăn hành" còn nói một câu nịnh bợ. Cậu cũng lười quan tâm tới hắn, chuyển qua ăn món khác.

Endou không ngừng gắp thức ăn cho Takiishi, miệng thì liên tục nói chúng ta sẽ đi đâu, làm gì mà chẳng quan tâm đối phương có nghe hắn nói hay không. Nghe thì hắn vui, không nghe thì hắn nói tiếp, quá quen rồi.

Dọn dẹp cơm nước xong xuôi Endou dẫn Takiishi đến trung tâm thương mại gần đó. Cậu đi một vòng thăm thú, ánh mắt đặt trên món nào quá 3s là Endou lập tức chốt đơn, từ quần áo, giày dép, phụ kiện,... lâu sau mới tự lấy một chiếc áo khoác màu đen có hình thanh long uy vũ, rõ ràng là rất thích. Endou cười tít mắt tính tiền rồi theo Takiishi rời đi.

Tối đến Endou chở Takiishi đến địa điểm tổ chức lễ hội. Hắn lại bô lô bo loa về đủ thứ chuyện, nào là bánh Takoyaki của tiệm kia ngon, bà cô kia có gu thời trang dở tệ, đám nhóc Fuurin bây giờ chán phèo, con mèo nhỏ mà hắn đã gặp sáng nay,... Takiishi không đáp lại. Cậu yên lặng ngắm nhìn khung cảnh phố xá về đêm lung linh ánh đèn, hiếm khi cảm thấy thư thái, yên bình như lúc này... Nhưng lại bị một tên tài xế bóp còi inh ỏi ở phía sau, không chút do dự, Takiishi ném luôn chai coca trong tay vào xe gã, nó đập cái "bốp" lên kính xe, nước bên trong b.ắ.n ra tung tóe còn cái chai thì văng xuống đường. Mặc kệ tên tài xế tức giận mắng chửi, Endou lại cười ha hả phi băng băng trên đường.

Lúc sau hắn đỗ xe trong một lán đỗ, cùng Takiishi sánh vai vào hội chợ. Phải công nhận lễ hội lần này được đầu tư rất cẩn thận, vô số gian hàng trò chơi, đồ ăn vặt hấp dẫn. Takiishi dừng chân trước một gian b.ắ.n s.ú.n.g trúng thưởng, ông chủ đang ngồi rảnh rỗi nhanh chóng đứng dậy chào hàng. "Chào mừng quý khách, luật chơi của trò này rất đơn giản, cậu chỉ cần b.ắ.n hạ món nào thì món đó sẽ là của cậu. Mỗi lần chơi cậu sẽ được năm viên đạn tương đương với năm phát bắn..."

Takiishi chìa tay ra ý bảo đưa đồ, ông chủ rất nhanh tay lên đạn rồi đưa s.ú.n.g cho cậu. Mục tiêu là cái hộp xanh đựng chuông gió. Một phát, hai phát, ba phát, ..., 10 phát,...

"..."

Takiishi thật sự rất mạnh, điều đó là không thể bàn cãi, nhưng mà là mạnh về đánh chứ không phải b.ắ.n s.ú.n.g a! Sau mười lần trật hết cả mười, cậu tức giận bóp nát khẩu s.ú.n.g đồ chơi rồi quay lại lườm Endou cháy mặt. Hắn lập tức ngậm miệng lại không cười nữa. Endou nhanh chóng mua thêm năm viên đạn cho Takiishi, cộng thêm một khẩu s.ú.n.g mới nữa. Cậu nhắm thật chuẩn, rồi bắn... lại hụt... Cuối cùng Takiishi tức giận bỏ đi còn Endou một phát b.ắ.n hạ cái hộp rồi đem đồ chạy theo cậu.

Giật lấy hộp nhỏ trong tay Endou, Takiishi vẫn trong tình trạng áp suất thấp nhưng rõ ràng đỡ hơn chút rồi. Cái tính trẻ con ít khi biểu lộ ra này của cậu làm Endou thấy dễ thương vô cùng.

Takiishi lại chơi thêm nhiều trò nữa, có thắng có thua, nhưng bất kể là thắng hay thua Endou đều sẽ mang quà về cho cậu, hắn đã ôm cả một đống đồ rồi.

Mắt thấy sắp đến thời gian b.ắ.n pháo hoa, Takiishi không chơi nữa mà đi lên quả đồi bên cạnh, cậu đã tia được một chỗ xem pháo hoa đẹp lắm, mà không tia được thì cũng phải lên đó thôi vì Takiishi không muốn phải chen chúc với đám người đông đúc, ồn ào phía dưới đâu. Endou vẫn luôn theo sát cậu, miệng không ngừng lải nhải đủ thứ chuyện nghe phát phiền. Đôi lúc hắn như cái đài phát thanh vậy, còn là loại bị hỏng không tắt được, chỉ có thể phá đi hoặc kệ nó phát tiếp. Vì đống đồ Endou đang ôm, Takiishi quyết định nghe chút đã lát về phá sau.

Khi hai người đi đến vị trí Takiishi mong muốn cũng là lúc đếm ngược bắt đầu. 10, 9, 8,... 3, 2, 1, 0. Từng luồng sáng trắng được phóng lên thật cao rồi nổ tung ra thành đủ loại màu sắc như muốn tô điểm cho bầu trời đêm trở nên rực rỡ. Tất cả đều được phản chiếu trong đôi mắt màu vàng kim của Takiishi. Cậu lẳng lặng đứng đó, chăm chú nhìn lên bầu trời đêm rực rỡ còn Endou bên cạnh lại đang chăm chú nhìn cậu.

Thật đẹp. Hắn nghĩ vậy.

Endou mê mẩn Takiishi, từ lọn tóc cho đến ngón chân, từ nắm đ.ấ.m cho đến cú đạp của cậu. Hắn mê sự vô cảm, thờ ơ của Takiishi, mê sự lạnh lùng, sát phạt của cậu. Mê cả cái cách thức bạo lặc mà đối xử với hắn. Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ biết bao. Takiishi chính là vị thần tối cao trong lòng hắn, là người tỏa ra ánh hào quang rực rỡ soi rọi trong cái thế giới nhàm chán chỉ có hai màu trắng đen của hắn.

Takiishi thật tuyệt. Hắn nghĩ.

Tim Endou đập thật mạnh, ở một nơi chỉ có hắn và cậu, dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa, hắn xúc động tiến lên một bước muốn bày tỏ lòng mình cho Takiishi nhưng mà... "Ồ wow, quả nhiên là hai người ở đây!"

Khóe môi Endou giật giật, giọng nói này hắn quá quen thuộc, của Hashirao. Không chỉ dừng lại ở đó, phía sau Hashirao còn xuất hiện thêm mấy bóng người nữa, đều là mấy tên thuộc hạ "thân thương" của hắn.

"Sếp ơi, bọn này đến chơi này!"

"Đoán chắc hai người sẽ đến đây nên bọn tôi cũng tới luôn."

"Tìm hai người khổ quá trời."

"Không ngờ tên lầm lì Banjou hôm nay lại thông minh đột suất."

"Mày muốn c.h.ế.t hả thằng kia!"

"Chúng ta cắm trại đi, bọn này có mang theo lều này."

"Tôi mang cả khoai tây chiên nữa đó."

"Ê ê Endou, lại đây giúp cái mày."

"Giúp?!" Endou nghiến răng nghiến lợi, trại cái con khỉ, giúp cái con khỉ, hắn muốn đ.ấ.m bay cái đám phiền phức này! Mắc gì phá đám khoảnh khắc thiêng liêng của người ta vậy hả???!!! Nội tâm Endou không ngừng gào thét, nhưng Takiishi không biết tự lúc nào đã gia nhập cuộc chơi mất rồi, hắn có thể ngăn cản sao? Endou khóc không ra nước mắt, đành phải ngậm đắng nuốt cay mối thù này.

Tối hôm đó bọn họ ăn uống chơi bời rồi chụp một tấm ảnh kỷ niệm dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ. Ai nấy đều vui vẻ quẩy hết mình, chỉ có Endou ngồi trong một xó, trầm cảm nhìn tấm hình kỷ niệm lần thứ 13 tỏ tình thấy bại.