Nữ Phụ Ác Độc Bị Toàn Dân Đọc Được Suy Nghĩ

Chương 25

Vẻ mặt Trần Thiến rất chân thành, Khương Nam Thư do dự một chút rồi gật đầu: "Dù sao cũng đã đưa nhiều rồi, cũng chẳng còn bao nhiêu, tôi đi mượn cho cậu."

Trần Thiến còn chưa kịp phản ứng.

Đúng lúc này, Khương Duẫn Xuyên tìm đến, nhìn thấy Khương Nam Thư mắt đỏ hoe, nhíu mày hỏi: "Sao em lại khóc? Ai bắt nạt em?"

Khương Nam Thư liếc nhìn Trần Thiến, kiên quyết nói: "Anh năm, anh có thể cho em mượn ít tiền được không, em muốn giúp Thiến Thiến trả viện phí."

Cô chớp chớp đôi mắt to, ra sức ám chỉ:

【Nhanh hỏi em, tiền của em đâu, nhanh hỏi nhanh hỏi nhanh hỏi!】

Tai Khương Duẫn Xuyên như muốn nổ tung vì tiếng ồn ào, thuận theo ý cô hỏi: "Tiền của em đâu? Bố mẹ mỗi tháng đều cho em tiền tiêu vặt, đi đâu hết rồi?"

Mắt Khương Nam Thư sáng lên, không ngờ Khương Duẫn Xuyên lại dễ dỗ dành như vậy, cô do dự nhìn Trần Thiến.

Trần Thiến thầm kêu không ổn.

Ngay sau đó, cô ta liền thấy Khương Nam Thư nói hết ra một hơi: "Em đều đưa cho Thiến Thiến hết rồi, cậu ấy nói cậu ấy là bạn tốt của em, bất cứ thứ gì của chúng ta đều phải chia sẻ, tiền tiêu vặt mà bố mẹ cho em mỗi tháng, cậu ấy đều mượn một nửa."

Ánh mắt Khương Duẫn Xuyên sâu thẳm.

Mặc dù mọi người trong nhà không quan tâm Khương Nam Thư, chỉ cần còn sống là được.

Nhưng cũng không có lý do gì lại lấy nhiều tiền như vậy mà không trả, phải biết rằng tiền tiêu vặt một tháng của Khương Nam Thư là mười vạn, về mặt tiền bạc, bọn họ chưa bao giờ bạc đãi cô.

"Tổng cộng đã mượn bao nhiêu?"

Lúc này sắc mặt Trần Thiến thật sự tái mét, cô ta có thể lừa gạt Khương Nam Thư, nhưng tuyệt đối không thể qua mặt được Khương Duẫn Xuyên.

Còn có mấy người cảnh sát đang đứng xem, hiển nhiên không ngờ cô nữ sinh viên đại học chưa đầy hai mươi tuổi này lại có thể mượn nhiều tiền như vậy.

Cô ta run rẩy môi: "Mượn... Mượn Nam Thư bốn mươi vạn."

"Không đúng, là tám mươi vạn lận Thiến Thiến." Khương Nam Thư nghiêm túc sửa lại: "Còn có rất nhiều túi xách, quần áo và trang sức đặt may mà cậu mượn, mượn rồi thì không bao giờ trả lại cho tôi, quần áo tôi cũng không cần nữa, quy ra tiền mặt, cho nên tám mươi vạn này, cậu định khi nào thì trả cho tôi?"

Trần Thiến hận không thể lăn ra ngất xỉu.

Con nhỏ ngu ngốc này chẳng phải lúc nào cũng rất ngốc sao?

Cô ta mượn nhiều như vậy, thấy cô cũng không đòi, nên mới ngày càng quá đáng.

Dù sao đồ của cô, dùng đồ của cô, cô cũng sẽ không nói gì, ngược lại còn tranh nhau tặng cho cô ta.

Khương Duẫn Xuyên khẽ hừ một tiếng, nghĩ đến câu nói "Cô ấy là đứa trẻ đáng thương không ai yêu" của Khương Nam Thư, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu.

Vì vậy liền nói: "Nể mặt bạn của em gái tôi, tôi cho cô một tuần, tám mươi vạn này phải trả đủ cho em gái tôi, nếu không thì chờ hầu tòa đi."

Khương Nam Thư: Có ngày mình cũng có thể làm thánh mẫu một lần, thật tuyệt.

Một tuần? Kêu cô ta trả tám mươi vạn?

Lần này Trần Thiến thật sự khóc rồi.

Mắt cô ta đau nhức vì chua xót.

Hơn nữa còn có một bên mắt bị thương, bác sĩ nói nếu không chăm sóc cẩn thận, rất có thể sẽ không nhìn thấy gì.

Cô ta dụi đỏ con mắt lành lặn còn lại, đáng thương nhìn Khương Nam Thư: "Nam Thư, tôi..."

"Hừ, cô sẽ không định quỵt nợ chứ?" Khương Duẫn Xuyên lạnh lùng cắt ngang lời Trần Thiến định giả vờ đáng thương.

Khương Nam Thư lập tức che chắn trước mặt Trần Thiến, vẻ mặt rất tức giận: "Anh năm, anh còn dám nghi ngờ nhân phẩm của bạn em, em sẽ không khách sáo với anh nữa đâu, Thiến Thiến không phải người như vậy, cậu ấy đã đồng ý trong vòng một tuần sẽ trả cho em thì nhất định sẽ trả cho em! Đúng không, Thiến Thiến?"