Nữ Phụ Ác Độc Bị Toàn Dân Đọc Được Suy Nghĩ

Chương 22

Quả nhiên, vừa nhắc đến chuyện ảnh khỏa thân, hơi thở của Khương Cảnh Trừng liền thay đổi.

Tuy chỉ cởi trần, nhưng đối với một vị bác sĩ cao lãnh theo đuổi phong cách cấm dục như anh mà nói quả thực là một sự sỉ nhục lớn.

Đôi mắt đen láy của anh sâu không thấy đáy, Khương Nam Thư ưu sầu nghĩ, nếu đang ở trên bàn mổ, có lẽ anh ta sẽ gửi cho ba mẹ Khương một bản thông báo nguy kịch, sau đó để cô ra đi một cách thuận theo tự nhiên trên bàn mổ.

Khương Duẫn Xuyên da đầu tê dại ra hiệu cho Khương Nam Thư đừng nói nữa, tại sao lúc này lại nhắc đến chuyện này! Hơn nữa còn đang ở nơi công cộng!

"Hừ." Anh ta khẽ hừ một tiếng, ý tứ khó hiểu.

Khương Nam Thư chớp đôi mắt to ngây thơ, giơ ba ngón tay thề, lặp lại hành động tìm đường chết: "Em thật sự không dám chụp ảnh khỏa thân của anh nữa, em đã nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình, anh cũng đã lấy đi tám vạn rồi, hay là chuyện này cứ bỏ qua đi, cha mẹ rất muốn anh về nhà."

【Ồ ô ô, tức giận rồi tức giận rồi, có phải rất muốn bóp chết tôi không? Rất ghét tôi sao? Hừ, anh dám về nhà tôi còn dám chụp, đẹp trai như vậy, lộ chút da thịt thì làm sao! Lần này tôi sẽ âm thầm bán, bán lấy một trăm tám mươi vạn, âm thầm làm giàu, dọa chết tất cả các người.】

Khương Duẫn Xuyên mặt mày xám xịt, anh ta không thể ngăn được một người muốn chết như này nữa.

Anh len lén nhìn sắc mặt anh hai nhà mình, không hề thay đổi, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết anh ấy có nghe được tiếng lòng của em gái hay không.

"Cút." Anh ta chỉ nói một chữ.

Rồi sải bước rời đi.

Khương Nam Thư không đuổi theo nữa, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Trong lòng thầm cảm thán: 【Đáng tiếc, anh trai đẹp trai như vậy, nửa năm sau nhiễm virus toàn thân lở loét, bây giờ có nhà không ở, nửa năm sau ICU chính là nhà của anh ấy.】

Khương Cảnh Trừng đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Khương Nam Thư.

Cô bày ra vẻ mặt đáng thương: "Anh hai muốn về nhà với em sao?"

Anh mấp máy môi, có y tá gọi: "Bác sĩ Khương, bên này có bệnh nhân tìm."

Khương Cảnh Trừng lúc này mới rời đi.

Khương Duẫn Xuyên liếc nhìn Khương Nam Thư, nói với cô: "Khụ, anh có chút việc muốn nói với anh hai, em đi thăm bạn học của em trước đi."

Sau đó đuổi theo Khương Cảnh Trừng.

Khương Nam Thư lười quản anh ta đi làm gì.

"Hệ thống, có phải ta sắp rời khỏi thế giới này rồi không?"

Dựa theo độ chán ghét mà cô cọ xát hôm nay, cô cảm thấy đã có ba điểm rồi.

Hệ thống chán ghét lên tiếng, giọng điệu có chút vui mừng: 【Bản hệ thống quả nhiên không nhìn lầm người, kí chủ, cứ theo tiến độ này, cô sẽ sớm được trở về thế giới của mình.】

Khương Nam Thư cũng rất tự tin, số tiền này kiếm được thật dễ dàng.

Chỉ cần khiến người khác chán ghét là được, việc này cô quen rồi.

Trước khi Khương Nam Thư chết, ở thế giới của cô, những người hy vọng cô chết có thể xếp hàng từ Nam Kinh Thành đến Bắc Kinh Thành, ai ai cũng mắng cô là súc sinh, là nghiệt chủng, là ác quỷ gϊếŧ cha hại mẹ.

Mỗi khi như vậy, cô đều sẽ cười ha hả đến mức đau bụng, cho nên, bởi vì quá mức coi thường pháp luật, cô bị nhốt vào bệnh viện tâm thần .

Trên đường bỏ trốn, không may bị xe tông chết.

Khương Nam Thư bước vào thang máy, tâm trạng vui vẻ, nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trên vách thang máy, tràn đầy sức sống và diễm lệ, điều kỳ diệu là, nguyên chủ và cô giống hệt nhau, chỉ là cô ở thế giới khác, đã đánh mất đi sức sống, là dáng vẻ hoàn toàn trái ngược.