Anh ta tiếp tục nói: "Nhưng mỗi ngày cô ấy đều rất bận, thời gian ở bên anh chỉ có một tiếng, em thấy cô ấy có yêu anh không?"
Khương Nam Thư nghiêm mặt, đầy vẻ không đồng tình: "Anh năm, sao anh có thể nghĩ như vậy, Nguyệt Nguyệt học tỷ có thể bớt chút thời gian bận rộn để ở bên anh một tiếng, điều này chứng minh cô ấy yêu anh đấy! Sau này không được nghi ngờ tấm lòng của cô ấy nữa, nếu không em sẽ khiến anh mất đi Nguyệt Nguyệt học tỷ."
【Chậc, bị cắm sừng xanh mướt rồi, còn nói yêu hay không, nữ thần của anh sáng trưa tối mỗi buổi một người, thật không thể tưởng tượng nổi!】
“……”
Khương Duẫn Xuyên đầy mặt phức tạp.
Nếu không phải vô tình nghe được tiếng lòng của em gái mình, anh ta thật sự không biết, thì ra nữ thần mà anh ta theo đuổi bấy lâu nay, đời tư lại bẩn thỉu như vậy.
"Anh biết rồi." Anh ta thở dài một hơi đáp: "Chúng ta đến bệnh viện thăm bạn học của em trước đã."
"Ồ, được ạ."
Khương Nam Thư nhìn khuôn mặt như đã đồng ý của Khương Duẫn Xuyên, trong lòng cười thầm:
【Hắc hắc, tôi thật chu đáo, trước kia thật sự là không hiểu chuyện, chi bằng ngăn cản, không bằng tác hợp, dù sao người bị lừa tiền lừa tình mắc bệnh AIDS cũng không phải tôi, vô duyên vô cớ bị biết bao ánh mắt xem thường, ôm chính mình đáng thương một cái.】
Khương Duẫn Xuyên nhất thời chết trân tại chỗ.
Cái gì... AIDS, AIDS sao?!
Anh sẽ mắc bệnh AIDS sao!?
【Ừm, chắc khoảng hai năm nữa anh ta cũng offline rồi nhỉ.】
Khương Duẫn Xuyên không biết offline mà Khương Nam Thư nói là gì, chắc là tương đương với việc chầu trời.
Cho đến tận khi đến bệnh viện, sắc mặt anh ta vẫn tái nhợt.
Trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
"Anh năm, anh nóng lắm sao?"
Đến bệnh viện, Khương Nam Thư ân cần đưa cho anh ta một tờ khăn giấy: "Lau đi."
Tay anh ta run rẩy như người mắc bệnh Parkinson.
Lấy hai lần đều không cầm chắc.
Khương Nam Thư bất đắc dĩ tự mình giúp anh ta lau lau: "Được rồi."
Khương Duẫn Xuyên ngây ngốc nhìn khuôn mặt nghiêng trắng nõn của Khương Nam Thư, trong lòng rất phức tạp.
Bởi vì anh phát hiện, thì ra em gái liên tục ngăn cản anh, thật sự là vì muốn tốt cho anh thôi.
Vậy mà anh đã làm gì?
Vì Lâm Nguyệt Nguyệt, vào mùa đông giá rét, nhốt Khương Nam Thư mặc đồ mỏng manh ở bên ngoài biệt thự cả một đêm, còn bản thân thì đi ngủ, vứt em ấy ra sau đầu, không htemf quan tâm.
Lúc đó cha mẹ cũng không có nhà, các anh trai cũng không quan tâm em ấy, đêm đó em ấy suýt chút nữa bị chết rét, cuối cùng được đưa đến bệnh viện.
Lúc đó trong lòng anh ta rất bối rối, nhưng nhìn thấy anh hai lạnh lùng nói, lần sau chú ý một chút, đừng có làm chết người ta, ánh mắt cũng không thèm liếc Khương Nam Thư một cái.
Anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Khương Nam Thư lại giống như người mất trí nhớ, bệnh khỏi rồi cũng quên mất chuyện anh ta hại cô suýt chút nữa chết rét, lại dây dưa với anh ta, nói rất nhiều lời không hay về Lâm Nguyệt Nguyệt.
Lúc đó anh ta đã nghĩ, sao có thể có người phiền phức như vậy, lo chuyện bao đồng còn không bằng quản tốt bản thân mình.
"Nam Thư..." Khương Duẫn Xuyên nắm lấy tay Khương Nam Thư, trong mắt đột nhiên dâng lên vẻ áy náy: "Anh.."
Khương Nam Thư giật mình hất tay anh ta ra, trong mắt tràn đầy cảnh giác: "Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân."
"Em..."
Khương Nam Thư giành nói trước, đầy mặt tủi thân: "Là anh năm nói, bảo em đừng chạm vào anh, nói trên người em có vi khuẩn, lần trước em chạm vào vạt áo của anh, cái áo đó đã vào thùng rác rồi."