"Giờ này còn về đây làm gì?" Trì Lệ Sâm dừng bước, nhìn người con trai cả đột nhiên xuất hiện.
"Bố, con tiện đường đưa Trì Thiển đến cho bố, lát nữa con phải ra sân bay rồi." Trì Mộc Trạch đẩy Trì Thiển ra phía trước.
Trì Lệ Sâm không thèm nhìn Trì Thiển, cau mày, vẻ mặt không vui: "Đưa cho ta? Từ bao giờ ta nói muốn gặp nó? Ai cho con quyền tự ý quyết định?"
Kể cả đối mặt với con trai ruột, Trì Lệ Sâm cũng chưa từng tỏ ra dịu dàng.
Huống hồ đây là đứa con gái ngoài giá thú của đứa con gái yêu đương mù quáng bỏ nhà ra đi kia.
Trì Thiển cảm thấy, so với việc không chào đón mình, ông ngoại hình như còn chẳng nhìn thấy cô.
"Bố, Trì Thiển bị ủy khuất rất nhiều ở Cố gia, tinh thần không tốt lắm, con không yên tâm để con bé ở một mình." Trì Mộc Trạch giải thích.
Trì Lệ Sâm: "Người giúp việc trong nhà chết hết rồi hay sao?"
"Người giúp việc sao có thể thay thế người nhà được chứ ạ, đây là chúng ta nợ con bé." Trì Mộc Trạch thở dài: "Thân phận của Trì Thiển và Cố Họa bị tráo đổi, ít nhất chúng ta phải chịu một nửa trách nhiệm."
Trì Lệ Sâm vẫn nghiêm mặt, nhưng cũng chịu mở miệng: "Nó đâu?"
Trì Thiển không ngờ, ông ngoại không nhìn thấy cô là vì cô quá thấp...
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, bước lên trước muốn để lại ấn tượng tốt cho ông ngoại.
Kết quả là người hầu trong lâu đài lau nhà quá sạch sẽ, sàn nhà không chỉ nhìn bóng loáng, mà thực tế cũng rất... trơn trượt.
Trì Thiển mới bước một chân ra đã không tự chủ được mà trượt về phía trước, ngã phịch xuống đất.
Thế là đã trình diễn một màn xoạc chân ngay lần gặp mặt đầu tiên.
Trì Thiển mặt dày, bình tĩnh nói: "Cháu chào ông ngoại, lần đầu gặp mặt, cháu xin được múa cho ông xem một bài xoạc chân."
Trì Lệ Sâm: "..."
Trì Mộc Trạch đỡ trán.
Trì Lệ Sâm cúi đầu nhìn cô gái có hành động gây sốc này.
Khuôn mặt cô bé nhỏ nhắn, bầu bĩnh, đôi mắt to tròn long lanh nhìn ông với vẻ tò mò.
Không một đứa trẻ nào nhìn thấy ông mà lại hiện lên vẻ tò mò và muốn gần gũi, trái lại chúng thường tỏ ra kinh hãi và sợ hãi.
Trì Thiển ngẩng cằm, chắc chắn ông ngoại cũng đã bị khí thế oai hùng của cô khuất phục rồi!
Trì Lệ Sâm: "Không cần phải hành đại lễ như vậy, đứng lên đi."
Trì Thiển: "Một câu nói của ông, hủy hoại của cháu biết bao nhiêu là dịu dàng."
Trì Mộc Trạch nén cười, xách Trì Thiển lên, để cô đứng vững.
Trì Lệ Sâm thu hồi ánh mắt dò xét, trực tiếp lên tiếng: "Trì Thiển, ta sẽ sắp xếp cho cháu một chỗ ở, mỗi tháng cho một triệu tệ, phái thêm hai mươi người hầu chăm sóc, cháu tự lo liệu xem mình có thể sống sót được không?"
Trì Thiển nghe hiểu, đây là muốn cô cầm tiền cút khỏi đây mà!
Bản thân cô không quan trọng việc ở đâu, nhưng cô đã nhận hối lộ của cậu, đồng ý sẽ cố gắng thể hiện để ở lại mà!
"Hu hu, ông ngoại đừng đuổi cháu đi!" Trì Thiển cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: "Cháu không cha không mẹ, chỉ còn lại những người thân như ông, mọi người mà không cần cháu thì cháu thật sự trở thành đứa trẻ mồ côi mất!"
Nói đến câu cuối, cô còn hát: "Cây cải trắng, ruộng đã vàng, hai ba tuổi, mẹ đã không còn..."
Cảnh tượng này có thể nói là khiến người nghe thương tâm, người xem rơi lệ.
Trái tim lạnh lẽo sắt đá nhiều năm lăn lộn trong giới kinh doanh của Trì Lệ Sâm cũng phải run lên.
Thật là khó nghe!
Trì Mộc Trạch không đành lòng, lên tiếng: "Bố, nếu bố không rảnh thì để con..."
"Được rồi." Sắc mặt Trì Lệ Sâm cứng ngắc: "Ai nói là không cần con bé?"
Trì Mộc Trạch ngạc nhiên, bố đây là... đồng ý rồi?
Trì Thiển vội vàng thuận thế leo lên: "Cảm ơn ông ngoại, ông ngoại thật tốt, ông là trưởng bối hiền lành lương thiện nhất mà cháu từng gặp!"
"Cháu thật biết nịnh nọt."
"Cháu nói đều là sự thật, cháu vừa nhìn ông đã thấy rất gần gũi, chắc chắn là do chúng ta máu mủ tình thâm, tâm linh tương thông."
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười mà.
Trì Thiển cười rất ngọt ngào.
Khóe miệng Trì Lệ Sâm giật giật, quay đầu hỏi Trì Mộc Trạch: "Là con dạy nó à?"
Trì Mộc Trạch cười: "Là do con bé có thiên phú dị bẩm."
"Giới hạn nhẫn nại của ta đối với con bé chỉ có một tháng, sau đó con tự lo liệu."
"Vâng. Vậy con đi trước." Trì Mộc Trạch thầm thở dài, giới hạn mà anh dự đoán cũng chỉ có vậy.
"Tạm biệt cậu, nhớ về sớm nhé, cháu sẽ nhớ cậu lắm." Trì Thiển nhìn Trì Mộc Trạch với ánh mắt mong chờ, đừng quên chuyển tiền đều đều cho cháu nhé.
Ví tiền nhỏ đã cạn kiệt từ lâu, rất cần một số thứ lớn nhét đầy nó.
Trì Mộc Trạch khựng lại, không ngờ mới ở chung chưa được một ngày, Trì Thiển vậy mà lại không nỡ xa anh như vậy.