Giang Thanh không nói gì sau khi nghe xong, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Quán bar có tên là Phi Mộ, tiếng ồn ào náo nhiệt tràn ra ngay khi vừa bước vào.
Mùi rượu lan tỏa khắp nơi, xen lẫn mùi thuốc lá và đủ loại nước hoa, nồng nặc đến khó chịu.
Giang Thanh cau mày cực kỳ khó chịu, khí chất càng thêm lạnh lùng, dưới ánh đèn sáng tối thu hút mọi ánh nhìn.
Một cô gái ăn mặc gợi cảm chặn trước mặt Giang Thanh: "Anh đẹp trai, có hứng thú uống một ly với em không?"
Đây là một lời mời cho một đêm cuồng nhiệt.
Người phụ nữ tóc xoăn yêu kiều, dung mạo xinh đẹp quyến rũ.
Vòng một đầy đặn đeo sợi dây chuyền vàng lấp lánh ánh kim loại, toát lên vẻ đẹp vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Với bản tính lịch thiệp, dù trong lòng đang bực tức, Giang Thanh vẫn từ chối khéo: "Không hứng thú."
Cậu bước qua người phụ nữ và rời đi, cô ta có vẻ không hài lòng, miệng lẩm bẩm chê bai, nhưng mắt vẫn không nhịn được nhìn theo tấm lưng rắn chắc của Giang Thanh.
Thật là tuyệt phẩm, khuôn mặt đó, vòng eo đó.
Không chỉ người phụ nữ nghĩ như vậy, một cậu con trai khác cũng có cùng suy nghĩ khi cố tình đâm vào người Giang Thanh. Tuy nhiên, Giang Thanh đã nhanh nhẹn đỡ được cậu ta.
Cậu con trai vốn nghĩ mình sẽ ngã vào lòng đối phương để nhân cơ hội sờ soạng vài cái, nhưng liền ngẩn ra.
Cậu ta nhanh chóng phản ứng lại, đang định cảm ơn thì Giang Thanh đã buông tay bỏ đi.
"..."
Người tìm cách làm quen kiểu này không ít, Giang Thanh lần lượt tránh qua, nhanh chóng tìm được phòng bao, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bên trong mùi thuốc lá nồng hơn, khói thuốc lượn lờ, có vài phần mông lung hư ảo.
Người đầu tiên Giang Thanh để ý đến là Triều Yến. Do ảnh hưởng từ thế giới nguyên bản, người đàn ông vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng mà Giang Thanh ghét cay ghét đắng, dù chỉ còn bốn phần giống với thế giới nguyên bản.
Một gương mặt lạnh lùng đẹp tựa mỹ nhân, tinh khiết như ngọc trắng, nhưng không mang chút hơi ấm nào.
Dường như du͙© vọиɠ, tham vọng và khát khao chinh phục của đàn ông chưa từng để lại dấu vết nào trên người hắn.
【Nhiệm vụ: Cứu rỗi Triều Yến, tiến độ nhiệm vụ hiện tại 0.】
Giang Thanh ghét Triều Yến, lý do rất đơn giản.
Khi mới gia nhập Trung tâm Quản lý Thời không, Giang Thanh còn trẻ người non dạ, vừa nhìn đã thích Triều Yến.
Tình yêu sét đánh, cũng là thấy sắc sinh tình, du͙© vọиɠ mê muội.
Dù trưởng nhóm 1 cũng thuộc típ băng lãnh như vậy, nhưng cậu vẫn thấy Triều Yến hấp dẫn hơn, cứ luôn nghĩ vẩn vơ.
Triều Yến mặt đã trắng như vậy, chắc thân thể còn trắng hơn.
Đệt, tay Triều Yến cũng đẹp quá, nếu mà...
Lúc đó Giang Thanh đêm nào cũng mộng xuân, trong mộng làm đủ chuyện hoang đường với Triều Yến.
Rồi sáng ra phải dậy giặt qυầи ɭóŧ, vừa đau khổ vừa sung sướиɠ.
Đừng nhìn Giang Thanh bây giờ hung hãn thế này, lúc đó còn là chàng trai thuần khiết, khi tỏ tình đã viết cho Triều Yến một bức thư tình tha thiết.
Bức thư đó Giang Thanh sửa đi sửa lại, nhiều lần liền, dồn hết chân tình vào đó.
Nhưng Triều Yến không nhận, trực tiếp từ chối Giang Thanh.
Giang Thanh thất tình có chút buồn, chỉ biết an ủi bản thân tình đầu là vậy, có gì to tát.
Tuy nhiên vài ngày sau, một chuyện đã hoàn toàn đảo lộn mọi cảm xúc của Giang Thanh với Triều Yến.
Những tình cảm yêu thích, những du͙© vọиɠ đó, tất cả đều tan vỡ.
Lúc đó tình cờ gặp Triều Yến ở trung tâm quản lý, Giang Thanh ngập ngừng một chút, làm như không có gì lên chào hỏi.
Triều Yến lạnh nhạt liếc nhìn cậu, nói: "Cậu là... chúng ta quen nhau sao?"
Mấy ngày trước tỏ tình tận mặt nhét thư tình, hôm nay đã làm như người lạ.
Sự thờ ơ lạnh nhạt của Trưởng nhóm Triều như thể chưa từng biết đến sự tồn tại của cậu đã hoàn toàn chọc giận Giang Thanh — kẻ khi đó còn trẻ người non dạ.
Thư tình xé vứt vào thùng rác, ảnh chụp lén xóa hết.
Giang Thanh đá đổ ghế sofa, nổi trận lôi đình.
Triều Yến, cái thứ chó má gì vậy? Đệt!
Cửa phòng riêng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào, ánh mắt những người bên trong tự nhiên dừng lại trên người Giang Thanh.
Chàng trai bước vào mang một vẻ sắc bén chói mắt như ánh kiếm, ngũ quan anh tuấn sâu thẳm, áo sơ mi cởi hai cúc, để lộ xương quai xanh rõ nét.
Vai rộng eo thon, thân hình cao ráo thẳng tắp, đường cong cơ bắp mạnh mẽ ẩn hiện từ vai xuống lưng và bụng, toát lên vẻ nam tính đầy sức mạnh.
Làn da màu lúa mạch mang nét thô ráp hoang dã, toàn thân tỏa ra một vẻ quyến rũ của hormone tràn trề sinh lực.
Trừ Triều Yến ra, những người khác trong phòng đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Người này là ai?
Nam chính thụ Nguyễn Thư tò mò nhìn Giang Thanh, nói giọng mềm mại: "Anh ơi, anh tìm ai vậy?"
Dưới ánh đèn, gương mặt thiếu niên trắng ngần không tì vết, đôi mắt đen láy trong vắt tinh khiết, như ánh nước long lanh, lông mi cong vυ't, môi đỏ như cánh hoa, khiến người ta muốn hái xuống vò nát, quả thực quyến rũ vô cùng.
Giang Thanh không xen vào thẩm mỹ và tình yêu của người khác, nhưng mà, nam chính vạn người mê này trong mắt cậu, còn kém xa Triều nhị.
Trong mắt chàng trai, Nguyễn Thư chỉ là một đóa hoa trắng nhỏ, yếu ớt trong trắng, mềm mại ngoan ngoãn.
Loại mỹ nhân này đối với những người như Triều Dục thì như đói khát, nhưng với cậu, hơi nhạt nhẽo.
Còn Triều Yến, như đóa hồng trắng dưới ánh trăng đêm lạnh, băng giá, tĩnh lặng, hương thơm thoang thoảng, trong vẻ lạnh lùng ẩn chứa sắc dục sâu thẳm mê người.
Đệt mẹ!
Giang Thanh thầm chửi một câu trong lòng, quả nhiên, vẫn đẹp đến chết người!
Cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, Giang Thanh từ từ thở ra một hơi, cất giọng trầm: "Xin lỗi, tôi tìm Triều Tổng. Chính anh ấy gọi tôi đến."
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Triều Yến.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông mang một vẻ đẹp cực kỳ lạnh nhạt.
Làn da trắng như tuyết đọng, nhìn không có chút hơi ấm, cũng chẳng có mấy sinh khí, môi đỏ thắm, đôi mắt phượng dài tinh xảo.
Dù trên người hắn toát ra vẻ uể oải thờ ơ, nhưng lại như cơn gió cuốn phăng cỏ khô, lập tức thu hút mọi ánh nhìn, tràn ngập khí chất sắc bén.
Triều Dục hơi ngạc nhiên nhìn về phía em trai mình. Vẻ ngoài nho nhã, nhân hậu của anh và vẻ đẹp sắc bén của Triều Yến chẳng giống nhau chút nào.
Đôi mắt anh trầm tĩnh nội liễm, mang một vẻ ôn hòa sâu lắng của người đọc nhiều sách.