Linh Phi Khuynh Thiên: Yêu Đế Đã Chịu Trói

Chương 10

Người có trùng đồng đỏ, ở cả Đông Vực nàng cũng chưa từng thấy người nào có trùng đồng đỏ.

Linh Huyền giới thú vị thật.

Thôi, không gặp được thì không gặp, đi một vòng rồi về.

Quân Mộ Thiển khoanh tay, đột nhiên đôi mắt nàng nheo lại.

Ở nơi mà tầm mắt sắp không còn nhìn thấy được, có một bóng đen rất nhạt lướt qua, vừa khéo xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

Hửm?

Đáy mắt Quân Mộ Thiển thoáng hiện lên một tia sáng tối, muốn dẫn nàng đi đâu đây?

Dù sao nàng là người không có tu vi, không thể tình cờ nhìn thấy như vậy, hơn nữa những thị vệ khác cũng không có phản ứng gì.

Có thể làm như vậy trong Nhϊếp Chính Các, e là do vị công tử kia chỉ thị.

Sau khi quyết định thật nhanh, Quân Mộ Thiển đi theo.

Tốc độ của bóng đen không nhanh, điều này khiến nàng càng chắc chắn hơn.

Cuối cùng, sau khi nàng dừng lại trước một gian nhà trúc thì bóng đen biến mất ngay lập tức.

Cửa sổ khép hờ, bên tai truyền đến tiếng nước róc rách, sương mù lượn lờ.

Là nơi ở của vị công tử kia sao?

Quân Mộ Thiển đi đến bên cửa sổ, hơi khom người, sau đó nàng nhìn thấy...

Sau ô cửa sổ bằng trúc là một bức bình phong vẽ chim bay thú chạy, rõ ràng là vật chủ nhân dùng để che chắn.

Nhưng nơi Quân Mộ Thiển đứng lại vừa khéo có thể nhìn thấy mọi thứ bị bình phong che khuất.

Một mảng nước lấp lánh.

Quân Mộ Thiển hơi ngẩn ra.

Đây...

Nàng còn chưa kịp phản ứng thì lúc này nam tử đứng dậy.

Ngay giây tiếp theo, hắn nhanh chóng giũ tay, khoác chiếc áo đỏ thẫm trên giá lên tấm lưng dài của mình.

Sau đó, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn sang.

Cặp trùng đồng lúc này đen thẫm như thể phủ lên một lớp băng sương, sát khí trong đó bùng nổ.

Nam tử nắm chặt y phục, kìm nén sự thôi thúc muốn ra tay, đôi môi mỏng thốt ra hai chữ: "Ra ngoài!"

Câu nói này khiến Quân Mộ Thiển đột nhiên tỉnh táo lại.

Nàng không sợ chết liếc nhìn thêm một cái rồi mới quay người trong cơn thịnh nộ kinh hoàng đó!

Khụ!

Có cần chịu trách nhiệm không nhỉ?

Nàng đang suy nghĩ thì bên tai lại truyền đến một giọng nói lạnh như băng tuyết: "Vào."

Một chữ đơn giản mang theo uy quyền của kẻ bề trên.

Quân Mộ Thiển: "..."

Sống đến từng này tuổi, nàng chưa từng bị sai khiến như vậy bao giờ.

Nhưng nàng chiếm hời của người ta trước, lại còn đổi cả thân phận nên chỉ đành nhận trước đã.

Biết tiến biết lùi mới là đạo sinh tồn.

Dù Quân tôn chủ của Đông Vực Đại Thiên Giả Huyễn có lợi hại đến đâu thì hiện tại cũng chỉ là một phế vật của tông môn thôi.

"Tới đây tới đây." Quân Mộ Thiển bất lực đáp một tiếng, nhấc chân bước vào cửa: "Nhưng mà công tử à, là ngài mời ta đến nên chuyện ta nhìn thấy ngài tắm, cả hai chúng ta đều có trách nhiệm đó."