Mỗi giống đực thú nhân sau khi trưởng thành đều được bộ lạc phân cho một mảnh đất, nơi họ có thể xây dựng ngôi nhà của riêng mình.
Rick vốn yêu thích sự yên tĩnh, nên đã chọn một nơi biệt lập thế này.
Có lẽ vì là một con rắn thích nước, cách ngôi nhà gỗ khoảng 500 mét về phía trước có một thác nước đổ từ trên đỉnh núi xuống, khung cảnh thật hùng vĩ.
Diệp Lam Tâm trượt xuống khỏi cơ thể rắn của Rick, và anh lập tức biến lại thành hình người.
“Đây là nhà của chúng ta.” Đôi mắt xanh nhạt của Rick tràn đầy ý cười dịu dàng. Cuối cùng, ngôi nhà này cũng có giống cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Lam Tâm vẫn giận dỗi: “Rồi sẽ có ngày Fred biến thành anh hùng cái thế, đạp trên bảy sắc cầu vồng, nhìn xuống con báo hoa kia.”
Rick xoa đầu cô, mỉm cười bất lực.
“Giống đực không thể bảo vệ được giống cái của mình thì vốn không còn giá trị tồn tại. Thật ra, hành động của Aria cũng không quá đáng. Bà ta không đuổi ông ấy ra khỏi nhà, mà chỉ để ông ấy làm thú phục vụ, vậy đã coi là nhân từ lắm rồi.”
Diệp Lam Tâm không đồng ý: “Anh chưa nghe câu ‘phu quân tệ bạc cũng không bỏ’ sao? Dù chồng mình có ra sao cũng không được ghét bỏ.”
“Nếu sau này giống đực của tôi cũng trở nên như Fred, tôi vẫn sẽ bảo vệ anh ấy đến khi chúng tôi già đi.” Cô nói, giọng điệu đầy kiên định.
“Tiểu Lam Tâm nói vậy có phải là tỏ tình với tôi không?” Đôi mắt xanh nhạt của Rick thoáng trở nên sâu thẳm, trái tim anh đập thình thịch.
Anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Lưỡi rắn vươn ra, đầu lưỡi chia hai khẽ liếʍ lên gương mặt tinh tế của cô.
“Tiểu Lam Tâm, tôi thích em lắm. Chúng ta giao phối nhé.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Rick chứa đầy tình cảm, đôi mắt xanh nhạt đầy say mê.
“Không, ưʍ...” Diệp Lam Tâm chưa kịp từ chối thì Rick đã không cho cô cơ hội. Đôi tay mạnh mẽ bế cô lên, chỉ trong chớp mắt, đôi chân anh biến thành một chiếc đuôi rắn khổng lồ. Đuôi rắn khẽ uốn, đưa cả hai lên tầng hai của căn nhà gỗ.
Rick cúi người đặt cô lên chiếc giường gỗ lớn mà anh chuẩn bị riêng cho cô.
Cổ họng anh khô khốc, đuôi rắn biến lại thành đôi chân thon dài mạnh mẽ, giữ chặt cơ thể nhỏ bé của cô.
Hàng mi dài màu bạc của anh khẽ rung, những ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán cô, vén gọn sang tai. Hai tay anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô lên, đôi mắt xanh nhạt say đắm nhìn cô.
Diệp Lam Tâm chưa kịp phản ứng đã bị anh cúi xuống hôn sâu đến nghẹt thở.