"Đúng vậy, tôi đã đưa em trở về. Tôi đã đổi em về từ tay hắn bằng một món đồ rất quý, nên bây giờ em là của tôi."
"Hừ, sao lại quay về chủ đề này nữa chứ?" Diệp Lam Tâm bĩu môi, thất bại trong việc chuyển chủ đề, khuôn mặt cô đầy vẻ bất mãn.
Người đàn ông chỉ cười ôn hòa, cái lưỡi rắn của hắn lướt nhẹ qua đôi môi cô rồi mυ'ŧ nhẹ.
"Còn nữa, tiểu Lam Tâm, em vẫn thuộc gia tộc Khổng Tước, không thể để người khác biết em là nhân loại được." Hắn cau mày.
Khi biết Diệp Lam Tâm là một giống cái nhân loại hiếm hoi trong Thú Thế, Rick vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Vui vì bạn đời của hắn là một giống cái nhân loại, nhưng cũng lo lắng vì giống cái nhân loại rất dễ trở thành mục tiêu của kẻ khác.
“Tại sao lại không được?” Diệp Lam Tâm ngạc nhiên hỏi, rồi lau nước miếng của Bạch Xà khỏi môi mình.
"Bởi vì nhân loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết từ thời cổ đại. Bởi vì nhân loại yếu ớt không thích ứng được với môi trường này.”
“Còn giống cái của chúng tôi chỉ có thể động dục một lần mỗi năm, trong khi giống cái nhân loại có thể động dục mỗi tháng một lần. Điều này khiến họ trở thành tài nguyên vô cùng quý giá đối với giống đực Vạn Linh Quốc."
“Wow, nếu tôi quý giá như vậy thì tại sao không thể cho người ta biết tôi là nhân loại?”
Diệp Lam Tâm thắc mắc, không ngờ thân phận của mình trong kiếp này lại nổi tiếng đến vậy.
"Nếu những thú nhân khác biết tôi là nhân loại, chẳng phải họ sẽ mời tôi ăn uống mỗi ngày sao? Đi đâu cũng có người đón tiếp?"
Nghĩ đến những món ăn ngon, Diệp Lam Tâm liếʍ môi, đã lâu rồi cô không được thưởng thức món ngon.
“Em nghĩ nhiều rồi. Nếu các thú nhân khác biết em là nhân loại, họ chỉ tranh giành để giao phối với em thôi.”
“Em biết khu rừng Hắc Ám chứ? Bên trong đó toàn là những Lưu lạc thú tàn bạo, không giống cái nào chịu giao phối với bọn họ. Nếu họ phát hiện ra em, chắc chắn sẽ tìm mọi cách bắt em về rừng Hắc Ám để giải quyết nhu cầu giao phối của mình."
"Đúng rồi, Diệp Lam Tâm thật sự đã chết rồi. Cô ấy bị bắt vào khu rừng Hắc Ám, rồi bị các Lưu lạc thú thay phiên nhau cưỡng bức, đến khi không chịu nổi sự tra tấn nữa mà chết."
“Cưỡng bức? Không thể nào! Ở vạn Linh Quốc các anh không có luật pháp sao?”
Diệp Lam Tâm run rẩy, nghĩ đến cảnh mình bị một đám thú xấu xí cưỡng bức, da đầu cô chỉ cảm thấy tê dại.