Ăn Dưa Phát Hiện Cả Nhà Ta Toàn Đại Lão

Chương 25

Tầng 372 "Vạn Sự Thông": Tôi đang hóng chuyện, không phải tôi.

Tầng 373 "Vạn Sự Thông": Gợi ý cho mọi người một hướng suy nghĩ mới, tôi và Chơi Game Với Tôi đều không điều tra chuyện này, vì không rõ tình hình cụ thể. Những siêu năng giả chúng tôi liên quan đến mạng mẽo muốn điều tra đều phải đích thân ra trận. Thứ nhất, người có thể công phá diễn đàn chắc chắn không phải tay vừa. Thứ hai, chúng tôi không có quyền hạn của diễn đàn, lỡ đυ.ng phải chú thuật của Vạn Diễn Quỷ Vương thì sẽ bị tấn công từ hai phía, không hay ho gì.

Siêu năng giả loại trinh sát ngược lại có khả năng tránh được những điều này.

Vạn Sự Thông vừa lướt diễn đàn vừa nhắn tin cho Cố Kiến Thừa:

"Vào được diễn đàn rồi."

"Là do một dị thường gây ra."

"Tiếc là đã bị bắt rồi."

Cố Kiến Thừa khịt mũi. Vạn Sự Thông đang đùa với anh à?

Anh muốn đánh dị thường, nhưng dị thường liên quan đến mạng không nằm trong phạm vi năng lực của anh. Trừ khi có siêu năng giả cùng loại hỗ trợ, nếu không anh và loại dị thường này chỉ có thể nhìn nhau.

"Không cần. Bắt dị thường có gì hay? Thà ở bên cạnh bạn trai còn hơn."

Được rồi, lão đại vừa được bạn trai dỗ dành liền bắt đầu khoe khoang tình cảm.

Vạn Sự Thông không thèm để ý đến anh: "Lần này người đầu tiên phát hiện ra là một tài khoản mới, phản ứng còn nhanh hơn cả quản trị viên."

"Nick là ‘Tiếp Cận Khoa Học’."

Cố Kiến Thừa: "Không hứng thú."

"Đang bận chơi game với bạn trai."

Một người mới thì có gì hay? Bây giờ anh đã hoàn toàn bị trò chơi của Chiêm Ngôn khơi dậy sự hưng phấn.

Điều này làm anh nhớ đến thời còn ở thế giới vô hạn.

Manh mối ít ỏi, mục tiêu đáng sợ, ảo cảnh nguy hiểm trùng trùng, và adrenaline tăng vọt.

Những người không thể thích nghi bị đào thải tàn khốc, những người thích nghi được sau khi rời đi lại không thể quên được cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó, giống như những người lính già trở về từ chiến trường, vừa căm ghét chiến trường hỗn loạn, vừa khó thích nghi với cuộc sống quá yên bình. Nghe có vẻ giả tạo và ngu ngốc.

Vì vậy, họ luôn giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, trong tiếng bom đạn, trong ánh lửa, trong tiếng gầm rú, trong quái vật, trong máu tươi, trong đau đớn, để rồi sau đó trong đêm tối tĩnh mịch lạnh lẽo họ phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ, không phân biệt được mình đang sợ hãi ác mộng hay là khao khát quay trở lại.

Cố Kiến Thừa khao khát sự yên bình, nhưng lại không thể tách rời khỏi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Anh thích trò chơi nhỏ của Chiêm Ngôn. Và lần này, người đang đợi anh ở cuối màn không phải là quái vật, mà là người yêu tinh nghịch của anh.

"Công việc này rất thiếu người."

Một manh mối có vẻ quá chung chung. Nhưng đối với Cố Kiến Thừa thì đã đủ để suy luận ra rất nhiều điều.

Công việc thiếu người, hoặc là yêu cầu quá cao không tuyển được người, hoặc là thu nhập quá thấp không ai muốn làm, hoặc là cả hai: thu nhập không tương xứng với rủi ro.

Chiêm Ngôn vẫn chưa tốt nghiệp, phạm vi công việc mà cậu có thể ứng tuyển còn hạn chế, cậu cũng không thiếu tiền, sẽ không làm công việc thu nhập thấp lại nhàm chán. Cậu thích những thứ mới mẻ, thú vị.

Công việc này nếu thiếu người, vậy bây giờ chắc vẫn đang tuyển người.

Cố Kiến Thừa lướt qua trang web tuyển dụng.

Không vội, đây mới chỉ là manh mối đầu tiên.

Vạn Sự Thông lại bị nhét cơm chó hừ hừ hai tiếng, không để ý đến Cố Kiến Thừa nữa, quay lại tiếp tục đọc bài viết. Sau khi anh ta xuất hiện trả lời, lúc này đã có thêm rất nhiều bình luận phía sau.