Ăn Dưa Phát Hiện Cả Nhà Ta Toàn Đại Lão

Chương 13

Giống như "Thiên Sư" và "Yêu Vương Trọng Minh" có thể dùng làm từ khóa, nhưng "người" và "yêu" thì không, "quận Kiến Bình" và "quận Văn Hải" có thể dùng làm từ khóa, nhưng "khu vực" và "đất" thì không. Từ khóa cần cụ thể hơn, chứ không phải là từ chung chung.

Thực tế, nếu không phải Chiêm Ngôn trước đó muốn dùng quỷ đói làm gợi ý ẩm thực, gắn thẻ cho nó, thì sau khi quỷ đói bị chèn mã lỗi vào giữa, cậu đã không thể tìm kiếm được nó nữa.

Mà mã lỗi thì không thể tìm kiếm, cũng không thể tag được.

Thứ như vậy lang thang ở gần đây, thật sự quá đáng sợ. Chiêm Ngôn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Cả nhà cậu đều là người bình thường, chỉ có cậu có hệ thống, mà lại là một hệ thống hóng hớt không có chút sức chiến đấu nào.

Cậu phải tiếp xúc nhiều hơn với thế giới siêu nhiên đó, chỉ có như vậy cậu mới có thể bảo vệ gia đình!

Chiêm Ngôn gần như đã hồi phục sau cơn chạy kịch liệt, ngẩng đầu lên thấy anh trai cực kỳ sợ giao tiếp xã hội của mình đang lo lắng nhìn cậu.

Chiêm Ngôn nở nụ cười trấn an, nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại, đưa cho anh cả xem: "Em không sao."

"Em chỉ đột nhiên nổi hứng muốn kiểm tra thể lực của mình thôi."

Anh cả ít nói chậm rãi gật đầu, gõ chữ trên điện thoại: "Anh đưa em về nhà."

Chiêm Ngôn không từ chối, cậu nhìn Chiêm Cẩm Lý tắt lò nướng, cất nguyên liệu, dọn dẹp nhà bếp, tắt đèn, tiệm bánh ấm áp sáng sủa dần trở nên lạnh lẽo tối tăm, chỉ còn mùi bánh ngọt vẫn dịu dàng quấn lấy người ta.

Lúc nãy Chiêm Ngôn chạy quá nhanh, bây giờ chân cậu vẫn còn hơi run, thậm chí còn hơi đau. Chiêm Cẩm Lý lặng lẽ đi chậm lại theo cậu, hai người đi như đang tản bộ.

Họ đến một cầu thang, Chiêm Ngôn nhấc chân bước lên bậc thang, mặt nhăn nhó.

Chân hơi run.

Chiêm Cẩm Lý lặng lẽ đi đến trước mặt cậu, quay lưng lại ngồi xổm xuống.

Chiêm Ngôn nhỏ giọng: "... Không cần đâu anh, em tự đi được."

Chiêm Cẩm Lý không đứng dậy, quay đầu bóp nhẹ bắp chân cậu.

Chiêm Ngôn kêu á lên một tiếng. Cậu đã tự làm mình bị căng cơ rồi!

Không còn cách nào khác, Chiêm Ngôn nằm lên lưng Chiêm Cẩm Lý, ngoan ngoãn để anh trai cõng.

Lưng Chiêm Cẩm Lý rộng rãi vững chắc, thân nhiệt hơi lạnh, nhiệt độ quen thuộc gợi lại ký ức của Chiêm Ngôn.

Hồi nhỏ cậu cũng từng được Chiêm Cẩm Lý cõng.

Lúc đó cậu mới được nhận nuôi không lâu, rất sợ người anh không nói không rằng này. Có một lần, ba mẹ và chị đều không ở nhà, chỉ có cậu và anh Chiêm Cẩm Lý, hai người mỗi người một phòng không ai làm phiền nhau.

Sau đó chuyện gì xảy ra Chiêm Ngôn cũng không nhớ rõ. Chỉ biết là cậu trốn trong tủ quần áo, quên mất lý do, cả người nóng ran khó chịu.

Chiêm Cẩm Lý ở phòng bên cạnh không biết bằng cách nào đã phát hiện ra, lôi cậu đang bị sốt ra khỏi tủ quần áo, cõng đến bệnh viện gần đó.

Bị sốt rất khó chịu, thân nhiệt của anh ấy lại mát mẻ. Lưng thiếu niên gầy gò, xương sống hơi cấn.

Sau chuyện đó, Chiêm Ngôn không còn sợ người anh ít nói này nữa.

Nhưng lớn rồi mà còn để người ta cõng thật là mất mặt!

Chiêm Ngôn vùi mặt vào lưng anh ấy, không ngờ lại bị hiểu lầm là cõng không thoải mái, bị nâng lên cao hơn.

Chiêm Ngôn: ...

A a a cậu nhất định phải luyện lại thể lực đã bỏ bê từ sau kỳ thi tuyển sinh đại học!

Về đến nhà, Chiêm Cẩm Lý đặt em trai xuống ghế sofa, lo lắng sờ trán cậu.