"Ấy, viết sơ sơ cũng được mà, báo cáo nào có khác gì đâu." Kỷ Minh Nguyệt ung dung ngồi nhấp trà, thấy cô gái cứ bám chặt lấy tay mình không buông, liền đưa tay lên trán, ra vẻ yếu ớt: "Ôi, mệt quá. Tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ về, tiêu hao quá nhiều sức, cần nghỉ ngơi đây."
Niếp Vực rưng rưng nước mắt ôm chặt cánh tay bà: "Vậy thì cô đừng có tùy tiện dùng tuyệt chiêu chứ! Sao không đợi đội tìm kiếm phát hiện dị thường rồi mới ra tay?"
Đang nói chuyện thì một thanh niên cao ráo mặc quân phục chiến đấu bước vào: "Đội trưởng. Sáng nay, dưới lòng đất của hội sở Thiên Thịnh xuất hiện dấu vết dị thường. Phòng kiểm tra nghi ngờ đó là một dị thường kiểu tăng trưởng."
Cả hai lập tức nghiêm túc.
Kỷ Minh Nguyệt hỏi: "Dị thường đó đâu?"
"Không ở trong tay chúng ta, hiện trường lưu lại khí tức của Yêu Vương Trọng Minh, nghi ngờ dị thường đã bị ông ta mang đi." Thanh niên đáp.
"Niếp Vực, đi điều tra tất cả tư liệu liên quan đến hội sở Thiên Thịnh và chủ của nó. Niếp Lĩnh, đi theo tôi đến phòng kiểm tra xem sao." Kỷ Minh Nguyệt đứng dậy sải bước về phía trước.
"Vâng." Niếp Vực bật dậy chạy đi tra cứu tư liệu.
Niếp Lĩnh đi theo sau Kỷ Minh Nguyệt, vừa đi vừa tường thuật tình hình, phát âm rõ ràng, tốc độ nói rất nhanh: "Vẫn chưa có báo cáo của phòng kiểm tra. Dấu vết dị thường là một pho tượng bị biến dạng, bị dị thường ký sinh ít nhất 4 tháng, phát hiện dấu vết dị thường từ cấp D đến cấp C. Phòng kiểm tra nghi ngờ dị thường này đã thăng cấp trong quá trình ký sinh pho tượng. Nhưng bản thể dị thường không còn ở đó, nên tạm thời chưa thể xác định."
"Qua khám nghiệm hiện trường và thẩm vấn cho thấy, dị thường này dụ dỗ người khác thực hiện nghi thức hiến tế cho nó, có thể đây là cách thăng cấp của nó."
"Kỷ Minh Nguyệt đang liên lạc khẩn cấp với Vạn Yêu Minh…"
Kỷ Minh Nguyệt nghe không sót một chữ.
Vì Yêu Vương Trọng Minh đã ra tay, dị thường đó chắc chắn không thể chạy thoát, bà không cần phải lo lắng chuyện này.
Bản thể Yêu Vương Trọng Minh là thần điểu Trọng Minh, tính tình hung hãn kiêu ngạo, cư ngụ tại núi Tê Hà, tiện thể xem cả thành phố gần núi Tê Hà là lãnh địa của mình.
Thỉnh thoảng ông lại bay một vòng tỏa ra khí tức, làm các loại yêu ma quỷ quái và dị thường không dám làm loạn.
Kỷ Minh Nguyệt che giấu thân phận, sống ở thành phố Vân Cẩm nằm cạnh núi Tê Hà. Nhờ Yêu Vương hay khoe mẽ lông vũ này bảo hộ mà cả gia đình bà được sống yên ổn.
Tiếc là Cục Quản lý sự vụ dị thường và Vạn Yêu Minh không có quan hệ tốt đẹp, muốn lấy dị thường từ tay Yêu Vương Trọng Minh e rằng không dễ.
Sự xuất hiện của dị thường loại tăng trưởng không phải là một dấu hiệu tốt.
Lẽ ra, từ hai mươi sáu năm trước, trên thế giới đã không còn xuất hiện dị thường loại tăng trưởng nữa.
...
Sâu trong dãy Thần Nông Giá, rừng rậm âm u, sương mù bao phủ quanh năm. Một cây cổ thụ khổng lồ vươn lên khỏi màn sương, những chiếc lá xanh tươi rực rỡ được viền quanh bởi ánh sáng mặt trời dịu dàng.
Thần điểu Trọng Minh đậu trên cây, móng vuốt sắc bén như vàng ròng bám chắc vào cành cây.
Cây cổ thụ rung rinh cành lá, giọng nói già nua chậm rãi vang lên: "Trọng Minh à, sao anh lại quay về?"