Đêm đã về khuya, bên ngoài trời vẫn mưa rả rích. Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, ánh đèn đường xuyên qua làn mưa bụi hóa thành một đàn đom đóm. Dưới ánh đèn neon, hình dáng của thành phố bỗng trở nên mơ hồ.
“Tiểu Phúc Tử, mau đỡ ta dậy.” Tưởng Như Tinh ánh mắt mơ hồ, bước chân lảo đảo, ngã trái ngã phải, lớn tiếng chào Ninh Phục: “Trẫm, trẫm vẫn uống được.”
“Được rồi được rồi, bệ hạ.” Ninh Phục dỗ dành đỡ cô ra khỏi bar: “Chúng ta về nhà rồi uống rượu tiếp.”
Tưởng Như Tinh giơ cao hai tay: “Được, về nhà rồi uống tiếp. Tối nay không say không về!” Cô ấy ợ lên một tiếng, đột nhiên nói: “Ông chủ rác rưởi, ông ta đã hủy hoại thanh xuân của tớ!”
La hét xong, cô lại ôm Ninh Phục than thở: “Cái tên đó là ai mà ngày nào cũng trưng ra cái vẻ mặt ngốc nghếch cho ai xem vậy? Hắn chỉ biết sai khiến tớ, bắt tớ làm nô ɭệ… Ợ! Loại ông chủ vô lương tâm ấy, tớ nên đóng gói đưa đi phi….Không tớ nên đóng gói ông ta và gửi đến trạm tái chế rác thải!”
Một chiếc xe Bentley màu xám bạc đang đậu bên đường.
Ninh Phục hơi do dự nhưng sau đó đỡ Tưởng Như Tinh đi chiếc xe đó.
Cô chật vật đẩy Tưởng Như Tinh vào xe rồi theo vào sau.
Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu định nói nhưng Ninh Phục đã nói trước: “Đi đến khu Danh Nhã Ý.”
Tài xế khẽ run, lập tức gật đầu rồi khởi động cho xe chạy.
Sau khi đưa Tưởng Như Tinh về nhà, Ninh Phục lại lên xe. Đóng cửa xe, cô cẩn thận nhìn quanh xe rồi hỏi: “Thời Hoài Chi đâu?”
Tài xế nói: “Thời tổng có việc đi trước, tôi ở lại đợi cô.”
Ninh Phục không có trả lời.
“Cô định đi đâu?” Tài xế lại hỏi nhưng trước khi cô kịp trả lời thì anh ta đột nhiên đổi chủ đề, cười nói: “Trước khi đi, anh Thời đã dặn tôi đưa cô về nhà an toàn.”
“Trở về…” Ninh Phục muốn quay về căn hộ nhỏ của mình, nhưng khi nghe đến tên Thời Hoài Chi, cô không biết vì sao mình lại mất hết can đảm, nuốt lời nói lại: “Vậy, hãy quay lại Thiên Lộc Thủy.”
*
Khi Ninh Phục về đến nhà thì đã gần mười một giờ tối.
Cửa ra vào tối om, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một chiếc đèn sàn, trong góc phát ra ánh sáng lờ mờ cô đơn.
Màn đêm buông xuống, chỉ còn một vài ánh sáng lờ mờ le lói trong bóng tối.
Tầng một cực kỳ yên tĩnh.
Ninh Phục cẩn thận cởi giày, đi dép vào, ôm túi xách trong tay, rón rén đi về phía phòng khách.
Cô di chuyển rất nhẹ nhàng, cố gắng hết sức để không gây ra bất kỳ một tiếng động nào.
Nhưng vừa đi được vài bước, cô đột nhiên cảm thấy chân mình có một cục bông xù cọ vào.
Ninh Phúc cúi đầu.
Là một con mèo con bốn tháng tuổi cọ vào chân cô, đó là giống mèo lông ngắn màu trắng sữa tên là Ninh Tiểu Trà.
Cô đã chuẩn bị sẵn, lập tức lấy thanh súp thưởng trong túi ra, quỳ xuống đất nhỏ giọng dỗ dành: “Con yêu, con hãy nhỏ giọng được không? Mẹ mang cho con súp thưởng yêu thích của con đây, đừng cho “Đồ chết tiệt” nghe thấy.”
Ninh Tiểu Trà ngửi súp thưởng trên tay cô, quả thực nó đã bị thanh súp thưởng hấp dẫn. Nhưng ngay sau đó, như thể cảm nhận được điều gì đó, nó vặn vẹo cơ thể và nhảy vụt ra khỏi ngực cô.
Một cái bóng người đi tới, che mất ánh sáng.
“Meo!” Ninh Tiểu Trà chạy đến dưới chân người đàn ông, cọ cọ mấy cái.
Ninh Phục sửng sốt, ngẩng đầu lên, thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cô lập tức thay đổi ánh mắt, đi lên nhìn, lập tức cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau.
Thời Hoài Chi mặc đồ ngủ, đứng trước mặt cô, ánh mắt nhàn nhã nhìn cô.
Dưới ánh sáng mờ ảo, đường nét lông mày và đôi mắt của anh hiện ra sâu hơn, ánh mắt của anh bị màn đêm nhuộm dần, khiến cho vẻ mặt anh trở nên càng thêm u ám không rõ ràng.
Anh nhìn cô rồi đột nhiên mỉm cười, nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười.
Ninh Phục cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.
Lúc này, những lời nói trước đó của Tưởng Như Tinh đột nhiên vang vọng trong đầu cô.
“Hay là cậu làm thật?”
Đúng vậy. Cô đã làm thật.
Và “người thật” lúc này đang đứng ở ngay trước mặt cô.
Nhìn nhau ba giây, Ninh Phục nhanh chóng phản ứng.
“Thời tổng, chào buổi tối.” Cô lập tức đứng dậy, nhét thanh súp thưởng trong tay vào chiếc bình hoa bên cạnh, mỉm cười và làm như không có việc gì chào anh: “Đã muộn rồi, tôi đi tắm trước.”
Vừa nói cô vội vàng ôm túi xách chạy lên tầng.
Thời Hoài Chi không có ý đứng sang bên, chặn ở giữa lối đi.
Lối đi bị chặn, Ninh Phục dừng bước, suýt chút nữa đυ.ng vào người anh.
Nhịp tim của cô thất thường: “Anh đang làm gì vậy?”
Thời Hoài Chi không nói gì, chỉ nhìn cô một lát.
Bầu không khí dường như đông cứng lại, không khí dường như ngừng trôi.
Hai người đối mặt với nhau trong im lặng.
Chỉ có Ninh Tiểu Trà vẫn đang đi lại xung quanh, thỉnh thoảng dùng chân nhỏ nghịch những quả bóng lông trên dép của Ninh Phục. Chơi một lúc, lại hướng về phía cô kêu một tiếng “Meo”
Ninh Phục dường như chưa tỉnh táo. Bề ngoài cô tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra chỉ cô mới biết cô đang chột dạ khi bị anh nhìn chăm chú như thế, đột nhiên trong nháy mắt cô có ý định bỏ chạy.
Ngay lúc cô tưởng anh sẽ không nói chuyện nữa thì anh đột nhiên hơi cúi người về phía trước.
“Em đang tránh tôi?” Hơi thở của anh đến gần, giọng nói gần như thì thầm của anh vang lên cùng lúc: “Bà Thời?”