Người Ba Hào Môn Nổi Tiếng Vì Thiếu Đạo Đức Trong Show Thực Tế Nuôi Con

Chương 9

Hoắc Đăng Đăng chưa từng thấy qua tình cảnh thế này bao giờ. Ban đầu, cậu cứ tưởng ba ba xấu giơ tay lên là để đánh mình. Bị giam chặt trên ghế không chạy thoát được, cậu đành há miệng khóc lóc cầu xin tha thứ. Ai ngờ, lại bị nhét đầy một miệng bánh hamburger vị cá mạch thơm phức.

Đứa trẻ ngẩn người, nước mắt vừa kịp dồn lên cũng trào ra theo, bộ dạng của Hoắc Đăng Đăng như bị hương vị này làm xúc động đến phát khóc.

Thang Xán vừa buồn cười vừa thấy chua xót. Mặc dù anh đã đoán chẳng nhóc nào thoát được chiêu đút ăn bằng món này, nhưng không ngờ cậu nhóc lại ăn đến mức bật khóc.

Thang Xán hiểu rằng ba năm tổn thương không thể bù đắp trong ngày một ngày hai. Hiện giờ, cả về thân thể lẫn tinh thần, đứa trẻ này vừa sợ vừa ghét anh.

Theo tình tiết trong truyện, hạt giống hắc hóa của phản diện bắt đầu nảy mầm từ lúc này. Nếu không, không có chuyện đứa trẻ sẽ phối hợp ở show truyền hình dành cho trẻ em, và con đường ngồi tù của nguyên chủ cũng chẳng trôi chảy đến thế...

Anh thừa biết cách an toàn nhất là không tham gia chương trình, nhưng tiếc rằng ông anh họ làm quản lý của nguyên chủ sợ con vịt đã nấu chín lại bay mất, nên ép buộc nâng mức phạt hợp đồng lên tối đa.

Nhưng nghĩ theo hướng tích cực, quay một tập có thể thu về hơn mười vạn sau thuế. Tất cả chỉ gói gọn trong bốn ngày, bốn ngày mười vạn, mức giá này vượt xa những gì anh dám mơ tới khi còn làm việc quần quật.

Không cần trời nổ vang, nô tài tự mang loa đến!

Một đứa trẻ chuẩn bị hắc hóa thì có gì đáng sợ? Anh đâu có định đi lại con đường của một kẻ cặn bã, cũng chẳng tin một đứa trẻ ba tuổi có thể tệ đến mức nào.

Nhìn đứa trẻ trước mắt bị chiếc hamburger làm cảm động đến mức vừa ăn ngấu nghiến vừa không dám phát ra tiếng, ăn hai miếng lại len lén quan sát xem anh có tức giận không...

Ban đầu, anh chỉ nghĩ đến tiền, giờ lại không kìm được mà dành thêm một chút thật lòng. Chức “người ba tốt nhất show truyền hình” này, anh phải giành được!

Xét đến việc đứa trẻ trước mặt gần như hắc hóa, chắc chắn cực kỳ nhạy cảm và đa nghi. Đối phó với một đứa trẻ thế này, cách tốt nhất là chơi bài ngửa, nói gì làm đó, kiên trì qua thời gian sẽ dần lấy lại được lòng tin.

Vì vậy, Thang Xán vừa gặm hết chiếc hamburger bên tay trái, vừa giơ ngón trỏ và ngón giữa lên thề: “Đăng Đăng! Sau này ba ba nhất định sẽ đối xử tốt với con! Ba ba có một miếng thịt, nhất định con sẽ có một ngụm canh!”

Hoắc Đăng Đăng như đơ ra tại chỗ, trông như bị lời thề của Thang Xán làm chấn động. Nhưng thực tế, trong lòng cậu ngổn ngang vô số lời muốn nói.

Cậu rất rõ ràng rằng sự thay đổi hôm nay của ba ba xấu là vì muốn đưa cậu lên show. Vài hôm trước, khi mua quần áo mới cho cậu, ba ba đã cảnh cáo liên tục: Lên show phải ngoan hơn thường ngày, nếu không về sẽ đánh chết.

Hoắc Đăng Đăng cái gì cũng hiểu. Chỉ là không ngờ màn diễn của ba ba lại bắt đầu trước cả khi lên sóng.

Nhưng mà... gì cơ, “Ba ba có một miếng thịt, con mới có một ngụm canh”? Thì ra tốt nhất của ba ba cũng chỉ là để cậu uống canh thôi à, đúng là xấu xa quá mà!

Ý nghĩ của cậu xoay vần nhanh chóng trong cái đầu nhỏ, định điều vài giọt nước mắt ra để phối hợp, nhưng ánh mắt lại thoáng thấy điều không ổn — ba ba xấu chỉ giơ hai ngón tay, ngay cả lời thề uống canh cũng là giả!

Cho rằng cậu không biết phát thề phải dùng ba ngón tay sao? Không, cậu biết hết!

Hoắc Đăng Đăng đỏ hoe mắt, ngập ngừng một chút rồi lí nhí lên tiếng: “Ba ba… sao lại dùng hai ngón tay?”

Giọng nói vừa rơi xuống, đôi mắt to trống rỗng, ảm đạm nhìn thẳng về phía ba ba.

Thang Xán bị hỏi đến ngơ ngác: “Hả? A?” Anh hoàn toàn không nhận ra lời thề của mình đang lỗi.

Hoắc Đăng Đăng thấy ba ba không có dấu hiệu tức giận nào, liền thử dò xét thêm: “Phát thề… không phải hai ngón…”

Thang Xán nhíu mày suy nghĩ một lát, gương mặt đẹp như tranh vẽ nhanh chóng bừng sáng vẻ tinh khôi, anh hiểu rồi. Con nói không phải thì không phải, chuyện này có gì mà phải chấp nhất đâu.

Anh ngoan ngoãn rút lại một ngón tay, nghiêm túc lặp lại lời thề uống canh, rồi nhướng mày cười gian với đứa trẻ: “Thế này được chưa nào~”

Hoắc Đăng Đăng nhìn ngón giữa của Thang Xán, máy móc gật đầu.

Trong lòng cậu gào thét bằng giọng non nớt: Đồ xấu xa!!!