“...Hãy nhớ thỏa thuận, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.”
Đường nét khuôn mặt người đàn ông không rõ ràng, nhưng giọng nói trầm lạnh truyền đạt lời đe dọa cảnh báo của kẻ cấp trên không thể rõ ràng hơn.
Nghe xong, Thang Xán với vẻ mặt châm biếm: Đừng ~ mơ ~ tưởng ~ đến ~ những ~ thứ ~ không ~ thuộc ~ về ~ mình ~
Gã hai tay này là ai vậy? Sao lại còn bị tắc nghẽn mạch máu não hơn cả sếp của anh? Đang lúc Thang Xán đầu đầy dấu hỏi thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thì ra là mơ... Khoan đã, anh không phải đã chết rồi sao?
Thang Xán mở mắt ra chỉ thấy một màn tuyết rơi, tiếp theo đó là một cuốn tiểu thuyết dày cộp hàng trăm vạn chữ bị ép nhồi vào đầu.
Phải một lúc lâu sau, Thang Xán mới hết chóng mặt, tuy chỉ hiểu đại khái cốt truyện bị nhồi vào đầu, nhưng anh đã nghiến răng giơ hai ngón tay giữa lên.
Đệt đệt đệt!!!
Anh đã xuyên không vào trong sách, trở thành nhân vật đá kê chân ác độc cùng tên cùng họ, kết cục bi thảm cũng đành, đằng này còn là một nhân vật đá kê chân chuyên chăm con!
Thang Xán đã làm giáo viên mầm non 007 suốt ba năm trời, mới quyết tâm rời khỏi thể chế trong ánh mắt xem anh như kẻ điên của mọi người.
Kết quả, ban ngày từ chức, tối đến thì đi luôn.
Đêm từ chức đột tử cũng đành, giờ được tái sinh lại bắt anh tiếp tục trông trẻ thì anh thật sự phải nổi điên lên mất!
Hơn nữa đây còn không phải đứa trẻ bình thường, mà là BOSS phản diện tương lai trong tiểu thuyết, từ nhỏ đã bị nguyên thân – một người ba khốn nạn ngược đãi hành hạ, mới nhỏ tuổi đã gần như biến chất...
Người có khả năng thì làm nhiều thì cứ để người có khả năng làm đi, anh là người chết, người chết là lớn nhất, trông trẻ là không thể trông, kiếp sau cũng không thể trông.
Thang Xán vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa xem lại cốt truyện tiểu thuyết trong đầu, bên cạnh điện thoại cứ reo liên tục, như thể chỉ cần anh không nhấc máy thì nó sẽ cứ gọi mãi cho đến khi hết pin.
Trong lúc hỗn loạn liếc nhìn, thấy trên màn hình hiện ba chữ “Người đại diện”, trong đầu tự động tìm kiếm thông tin.
Đầu tiên là nhớ ra người đại diện là anh họ cùng cha khác mẹ của nguyên thân, tiếp đến là nhớ ra anh họ cùng cha khác mẹ này dựa vào tấm bằng bỏ học cấp hai mà cố tình bám lấy anh làm người đại diện... Tất nhiên những điều này đều không quan trọng, quan trọng là đoạn phía trước —
[Người chồng nhà giàu là do anh dùng thuốc rồi dựa vào đứa con để ép buộc, chỉ xem anh như thằng giữ trẻ, nhà giàu của cải nhưng không bao giờ về nhà, mỗi tháng chỉ có 100.000 tệ* lạnh lẽo, như bố thí cho kẻ ăn xin vậy...]
*100.000 tệ ~ 350 triệu VNĐ.
Mỗi tháng, 100.000 tệ, bố thí cho kẻ ăn xin...
Thật là một đoạn văn kỳ lạ.
Thang Xán sững sờ một lúc, rồi mới bật dậy khỏi giường: “Khoan đã, đoạt người ư? Mỗi tháng 100.000 tệ???”
Giống như bệnh nhân sợ lỗ phát hiện ra mình không sợ vàng vậy, lúc này Thang Xán nhận ra, thứ anh ghét từ trước đến nay không phải là việc trông trẻ.
Cũng không phải những bài thơ dạy mãi không hết, đàn luyện mãi không xong, tranh vẽ mãi không xong, dỗ trẻ mãi không xong... mà là đồng lương ít ỏi ba ngàn tệ một tháng của anh, còn phải chịu đựng sự áp bức 007 vô hạn và những lời xàm xí của hiệu trưởng ngu ngốc!
Đổi thành lương tháng 100.000 tệ, lão nô bộc sáng lòa xuất hiện!
Bốn năm học giáo dục mầm non, ba năm thực chiến như trâu ngựa, là để chuẩn bị cho khoảnh khắc làm đúng chuyên môn này, cái gì mà phản diện nhỏ sắp biến chất, đây chính là bảo bối nhỏ ruột thịt của anh! Công việc giữ trẻ này anh nhất định phải làm!
Đứa trẻ đâu rồi? Đứa trẻ của anh đâu rồi!??