“Nếu tôi thất bại thì sao?”
[Sao có thể chứ? Kí chủ xinh đẹp của tôi nhất định sẽ chiến thắng và hạ gục tất cả kẻ thù!]
1001 vô cùng lạc quan khen ngợi:
[Bị mắc kẹt mãi mãi trong trò chơi này và liên tục quay lại điểm khởi đầu, hoặc đột nhiên hương tiêu ngọc vẫn gì đó, chắc chắn là không tồn tại đâu!]
...?
“.... Cậu có biết trước khi đến đây, tôi làm nghề gì không?” Ân Chỉ Thư đột nhiên hỏi.
1001 khựng lại, rõ ràng là đang khẩn cấp đi tìm thông tin:
[Trước khi đến đây, ký chủ là Thanh Trừng Cơ Giáp Sư của Đế quốc, tỷ lệ thành công trong các nhiệm vụ thanh trừng là 99.99%, được đánh giá rất cao trong ngành... ừm... còn được biết đến với danh hiệu... Vua của Mỹ học tháo dỡ bạo lực...]
Giọng nói của 1001 ngày càng nhỏ, có thể là khi đang tra tư liệu, không thể tránh khỏi nhìn thấy những hình ảnh chi tiết về “Mỹ học tháo dỡ bạo lực”, cảm thấy một nỗi sợ hãi và đau đớn ảo giác từ đống xác cơ giáp tan nát.
“Thấy chưa? Tôi chỉ có thể bất khả chiến bại trong những chuyện như thế này.”
Ân Chỉ Thư nói, sau khi đã hiểu rõ tình hình, cô hơi vận động tay chân một chút, nhanh chóng chấp nhận tình huống trông có vẻ vô lý nhưng rõ ràng đã trở thành hiện thực, rồi hỏi câu hỏi cuối cùng: “Vậy bây giờ tôi cần phải làm gì?”
Sau khi ủ rũ trong chốc lát, 1001 bỗng phấn chấn trở lại:
[Ký chủ đã nhập vào trò chơi này một tháng trước khi chính thức mở cửa cho người chơi, đây là thời điểm quan trọng để thay đổi cuộc đời! Trong một tháng, nhiệm vụ của ký chủ rất cấp bách, nhất định phải tăng mức thiện cảm của bốn nam chính lên trên 25%!]
[Vậy thì, theo diễn biến tiếp theo, Trần Tam thiếu sẽ phá cửa xông vào, cố gắng động tay động chân với ký chủ, ký chủ không chịu nhục nhã, sau khi giãy giụa một hồi, vô tình ngã ra ngoài cửa sổ, vừa khéo rơi xuống trước xe của Thái tử Đế quốc Quý Phong Tiêu đi ngang qua, được anh ta cứu, từ đó bắt đầu tuyến công lược của nam chính đầu tiên!]
Ân Chỉ Thư nhanh chóng sắp xếp lại trong đầu những thông tin cô biết về Quý Phong Tiêu.
Quý Phong Tiêu, Thái tử Đế quốc Thiên Thánh, theo mô tả tính cách trong thẻ thông tin là người nhiệt tình phóng khoáng, tự tin lạc quan, sở hữu mái tóc đỏ đặc trưng vô cùng quyến rũ, có sức hút rất lớn trong Đế quốc.
Ân Chỉ Thư tự động dịch một chút.
Ừm, Quý Phong Tiêu, tự phụ ngạo mạn, tự cho mình là trung tâm, nghe có vẻ rất có khả năng sẽ không cứu người đâu, 1001 chỉ nói dăm ba câu qua loa, nhưng cô cảm thấy, thay vì đợi người khác cứu, thì tự cứu còn hơn.
Chẳng hạn như, chủ động đυ.ng ăn vạ.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân từ xa đến gần, lại có tiếng hỗn loạn trước sau, rõ ràng là Trần Tam thiếu đang đi về phía căn phòng này.
Nghĩ đến cốt truyện mà 1001 vừa giải thích, Ân Chỉ Thư quả quyết dời hết bàn ghế sofa trong phòng chặn phía sau cánh cửa đã bị khóa, rồi thản nhiên đứng bên cạnh cửa sổ.
1001 thấy cô tay không di chuyển sofa, sợ đến nỗi tim đập thình thịch, cuối cùng không nhịn được hỏi:
[Kí chủ, kí chủ, cô đang làm gì vậy? Thanh sinh mệnh của cô chỉ còn 15 phút, 1 điểm trà xanh mới được thêm 6 giờ, cô đừng làm bậy!!]
Bên ngoài cửa, tiếng chửi rủa tức giận và tiếng đập cửa ngày càng ầm ĩ, cánh cửa yếu ớt sắp không chịu nổi sự tàn phá này, Trần Tam thiếu lại còn hò hét đòi dùng kiếm laser để tháo cả khung cửa xuống.
Ngay khi ấy, cuối cùng cũng có một chiếc xe màu đen vô cùng kín đáo xuất hiện ở cuối con phố.
“Không làm gì cả, chỉ bỏ qua quá trình, đi thẳng đến kết quả thôi.”
Nói xong, vào khoảnh khắc Trần Tam thiếu và đám tay chân của hắn xông vào, trong tiếng hét thất thanh của 1001, Ân Chỉ Thư liền lộn người từ cửa sổ xuống.
Hừ, chẳng qua chỉ là tầng ba, còn chưa cao bằng buồng lái của một cơ giáp tiêu chuẩn.
Với Thanh Trừng Sư Ân Chỉ Thư mà nói thì chỉ như bước đi trên mặt đất...
——Rắc.
Lúc rơi thẳng xuống đầu xe, đập mạnh vào kính chắn gió phía trước, trong đầu Ân Chỉ Thư bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Má nó, cô quên mất mình đang đi giày cao gót!
Quá bất cẩn rồi!
Hóa ra, Ân Chỉ Thư cô đây, khi mang giày cao gót, thực sự có thể bị hạn chế sức chiến đấu.