Lâm Tiểu Nhạc Ở Tận Thế (NP)

Chương 5

Lâm Tiểu Nhạc đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc: Chẳng lẽ mình đã xuyên không do trận động đất? Chuyện này không phải chỉ có trong tiểu thuyết hay sao? Nhưng nếu không phải xuyên không, thì làm sao giải thích được tình huống trước mắt của cô?

Người đàn ông kéo cao cổ áo che kín miệng và mũi của Lâm Tiểu Nhạc. Sau đó, anh ta ra hiệu gì đó với những người đàn ông còn lại. Một cú đạp mạnh của anh khiến họ lao đi nhanh đến mức làm Lâm Tiểu Nhạc có cảm giác như đang ngồi trên một chiếc xe lao vun vυ't. Gió lạnh thổi ngược vào cổ áo, khiến cô nghẹt thở. Lâm Tiểu Nhạc vội kéo chặt cổ áo, che đi nửa khuôn mặt, tim đập loạn nhịp vì căng thẳng. Cô tự trấn an mình: Nếu thật sự đã xuyên không, cũng không phải chuyện quá tồi tệ. Dù sao mình cũng không có người thân thích, chỉ cần có cái ăn thì ở đâu cũng sống được. Những người này, dù nhìn có phần kỳ quái, nhưng trang phục của họ vẫn mang phong cách hiện đại. Hơn nữa, họ cứu mình, chắc sẽ không làm hại mình đâu. Có lẽ sau này mình sẽ gặp được ai đó biết nói tiếng Trung, khi ấy mọi bí ẩn sẽ được giải đáp.

Đột nhiên, người đàn ông dừng lại. Hai người khác lập tức tiến lên, trao đổi với anh bằng một loại ngôn ngữ xa lạ mà Lâm Tiểu Nhạc chưa từng nghe qua. Dường như họ đang hỏi anh điều gì đó. Sau khi anh gật đầu, họ cầm một thiết bị hình ống và chôn nó xuống bãi cát gần đó. Chỉ trong chốc lát, thiết bị phát ra ánh sáng rực rỡ như ban ngày, tựa một thanh kiếm sáng chói cắm thẳng lên trời, chiếu sáng cả khu vực xung quanh trong bán kính hàng dặm.

Ánh sáng quá chói khiến Lâm Tiểu Nhạc phải dùng tay che mắt, nhưng cô vẫn không ngăn được sự tò mò, cố nhìn qua kẽ tay. Vài phút sau, từ phía bắc vọng lại những tiếng gào thét kéo dài không dứt. Cô hoảng hốt nhìn về hướng đó và nhận ra trong ánh sáng mờ mờ có những bóng người đang di chuyển nhanh về phía này.

Người đàn ông cầm thiết bị hình ống ra hiệu về phía Lâm Tiểu Nhạc, nói một tràng ngôn ngữ mà cô hoàn toàn không hiểu. Cô lùi lại theo bản năng, nhưng ngay lập tức bị một trong những người đàn ông khác giữ chặt lấy tay, như thể sợ cô bỏ chạy.

Lâm Tiểu Nhạc căng thẳng tột độ, không dám giãy giụa mà chỉ cố gắng quan sát tình hình xung quanh. Cô nhận ra những bóng người đang tiến lại gần từ phía bắc không phải là người bình thường, bởi dáng đi của chúng khập khiễng và bất thường, cơ thể cũng có phần méo mó. Ánh sáng từ thiết bị chiếu lên, để lộ gương mặt của chúng—những gương mặt dữ tợn, méo mó và hoàn toàn không giống con người.

Lâm Tiểu Nhạc cảm thấy da đầu tê dại, tim đập như muốn vỡ ra. Đây là thứ gì vậy? Là quái vật sao? Nhưng người đàn ông trước mặt cô lại không tỏ vẻ lo lắng. Anh ta rút từ thắt lưng ra một thứ vũ khí kỳ lạ, rồi cùng những người còn lại lập tức tạo thành một hàng chắn.