Cô cụp mắt xuống, cau mày, rồi nhanh chóng bước đến bàn làm việc bắt đầu tìm kiếm thông tin về Trình Phác Ngọc.
Đúng như Tống Thanh đã điều tra, Trình Phác Ngọc vẫn chưa được xóa khỏi sổ hộ khẩu.
Vì vậy cô lại nhập tên Trương Dụ.
Trương Dụ, người trang trại Trường Đường thành phố Đình Dương, năm nay ba mươi tuổi, tự mình khởi nghiệp làm ăn nhỏ, năm ngoái kết hôn, tháng mười hai cùng năm sinh được một con trai.
Nhìn qua thì mọi thứ đều rất bình thường.
"Trương Dụ và Trình Phác Ngọc có quan hệ tốt à?" Đoạn Vân Song hỏi.
Tống Thanh trả lời: "Theo lời Trình Phác Ngọc thì là vậy, Trương Dụ hơn cậu ấy 4 tuổi, coi như là nửa người anh, từ nhỏ cậu ấy đã thích đi theo Trương Dụ. Sau khi bố mẹ Trình Phác Ngọc mất vì tai nạn, bố mẹ Trương Dụ gần như xem cậu ấy như con ruột, mỗi dịp lễ Tết Trình Phác Ngọc đều ở nhà họ Trương."
Nhìn vậy thì quan hệ quả thật rất tốt.
Đoạn Vân Song liếc nhìn hoàn cảnh gia đình của Trương Dụ, rồi ánh mắt tập trung vào năm chữ "khởi nghiệp làm ăn" phía sau thông tin của Trương Dụ.
Cô chống cằm suy nghĩ một lúc, vài phút sau, từ sau màn hình lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường: "Ba năm trước, tài khoản của Trương Dụ nhiều thêm một trăm vạn."
Tống Thanh và Dung Kính nhìn nhau, người sau hỏi: "Trương Dụ hiện giờ đang ở thành phố Đình Dương à?"
"Sau khi kết hôn Trương Dụ đã cùng vợ chuyển đến thành phố An Thành, nhưng các cậu may mắn đấy, trạm kiểm soát cao tốc cho thấy hôm qua anh ta đã đưa vợ con về Đình Dương, nếu không có gì bất ngờ thì là về thăm bố mẹ."
Có được thông tin mình muốn, Dung Kính và Tống Thanh không ở lại đồn cảnh sát lâu.
Trước khi rời đi, Đoạn Vân Song xin số liên lạc của Dung Kính, rồi như thể tiện miệng hỏi: "Em trai là đệ tử của môn phái nào, đạo quán nào vậy?"
"Huyền Thiên Quán."
Ba chữ này đối với Đoạn Vân Song có vẻ xa lạ.
Cô lục tìm trong ký ức một lúc, cũng không tìm thấy sự tồn tại của "Huyền Thiên Quán", nên không còn băn khoăn nữa.
Trong phạm vi toàn quốc, số lượng đạo quán lớn nhỏ chỉ có nhiều chứ không ít, không biết cũng là chuyện bình thường.
Cô quay lại bàn làm việc, gọi một cuộc điện thoại: "Cậu về Đình Dương chưa? Tôi muốn nhờ cậu theo dõi một người."
...
Quay lại chiếc Maybach màu đen, Trình Phác Ngọc đã mỏi mắt trông chờ.
Dung Kính nhét đầu nó vào trong xe, vừa mở miệng đã hỏi: "Ba năm trước, Trương Dụ có gặp vấn đề về tiền bạc không?"
Trình Phác Ngọc không phản ứng kịp, ngẩn người một lúc mới nhận ra câu hỏi của Dung Kính có thể liên quan đến nguyên nhân cái chết của mình, nó nghĩ nghĩ rồi lắc đầu thất bại: "Không biết."
Có vẻ nó không biết gì cả.
Không biết mình chết như thế nào, không biết mình và Trương Dụ rốt cuộc có thù oán gì.
"Vậy đến lúc đó hỏi Trương Dụ vậy."
"Trương Dụ chắc sẽ không nói đâu?" Tống Thanh nhíu mày, nếu Trình Phác Ngọc thật sự là do Trương Dụ gϊếŧ, Trương Dụ chắc chắn sẽ không nói thật.
Anh ta đã giấu sự thật này ba năm, giờ lại có vợ có con, chắc chắn sẽ không muốn ngồi tù.
Dung Kính bĩu môi: "Dọa anh ta một chút là được, không được thì đánh một trận."
Khoảng 9 giờ tối.
Trương Dụ dẫn vợ con ra khỏi nhà bố mẹ.
Bố mẹ đã có vẻ già yếu đi theo sau ba người, ông bố cười tươi, bà mẹ đầy vẻ không nỡ, nắm tay Trương Dụ nói: "Lần sau dẫn Phác Ngọc đến cùng nhé, thằng bé này cũng thật là, ba năm rồi cũng không về."
Vẻ mặt Trương Dụ hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói: "Con biết rồi, dù sao con cũng sẽ nhắn lại, cậu ấy có đến hay không thì con cũng không quyết định được. Thôi, bố mẹ mau về nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa."
"Biết rồi, con lái xe về nhà cũng phải cẩn thận."
Từ thành phố Đình Dương đến An Thành mất ba tiếng lái xe.
"Nếu thấy mệt thì nghỉ một lát ở trạm dừng chân nhé."
"Vâng, con biết rồi."
Vợ Trương Dụ nghe vậy cũng đi theo an ủi người già: "Bố mẹ đừng lo, nếu Trương Dụ mệt, con sẽ lái xe, qua một thời gian nữa chúng con sẽ lại đến thăm bố mẹ."
"Tốt tốt tốt."
Từ biệt bố mẹ, cả nhà ba người Trương Dụ lên xe, nhanh chóng rời khỏi trang trại Trường Đường.
Trên đường, vợ Trương Dụ tò mò hỏi: "Sao anh không nói với họ là anh đã mất liên lạc với Trình Phác Ngọc?"
Tuy cô không gặp Trình Phác Ngọc, nhưng cái tên Trình Phác Ngọc đối với cô mà nói, dùng từ như sấm bên tai để hình dung cũng không phải là quá.
Mỗi lần đến Đình Dương, bố mẹ chồng, hàng xóm xung quanh, hầu như đều nhắc đến Trình Phác Ngọc.
Mọi người đều tưởng Trình Phác Ngọc và chồng quan hệ rất tốt, nhưng không biết sớm từ năm họ kết hôn, Trình Phác Ngọc vì thiếu nợ chồng không trả, đã đổi phương thức liên lạc, biến mất không còn tăm tích.
Trương Dụ nghe câu hỏi này, cười khổ: "Bố mẹ thích Phác Ngọc như vậy, gần như coi cậu ấy như con ruột, nếu con nói thật, chẳng phải sẽ làm họ đau lòng sao?"
"Cũng không thể nói vậy được, họ sớm muộn gì cũng phải biết thôi."
Ánh mắt Trương Dụ tối sầm, lặng lẽ chuyển chủ đề: "Em buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đến nhà anh gọi em."
"Được."
Chiếc xe màu đen phóng nhanh trên đường.
Họ chọn một con đường tắt, sẽ đi qua một ngôi làng, đường hẹp lại, đèn đường cũng hỏng mất vài cái, Trương Dụ trợn to mắt chăm chú quan sát môi trường xung quanh, không dám phân tâm.