Giọng nói nghèn nghẹn, khiến giọng nói nhẹ nhàng thêm vài phần tủi thân.
"Mẹ cũng nhớ con."
Hiếm khi thấy con trai út làm nũng, sau khi kinh ngạc, trong mắt Trần Mai tràn đầy ý cười cưng chiều.
"Cục cưng, con nói cho mẹ biết, có phải có người bắt nạt con không?"
Không ai hiểu con bằng mẹ, có thể khiến cậu con trai omega luôn mạnh mẽ của bà biểu hiện cảm xúc dữ dội như vậy, chắc chắn là đã phải chịu ấm ức rất lớn.
"Không có, chỉ là con đột nhiên nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ chị và anh trai thôi."
Hít hít mũi, khi cậu buông Trần Mai ra, mắt cậu đã đỏ hoe như mắt thỏ.
"Đúng đúng, là cục cưng nhớ chúng ta."
Trần Mai không hỏi nhiều, nhưng trong lòng đã khẳng định chắc nịch chắc chắn Trình Tử An bị bắt nạt, nếu không sao con trai bà lại khóc?
Vừa rồi Trình Tử An vừa vào cửa đã ôm chầm lấy bà, bà cũng không để ý, bây giờ vừa buông ra, bà đã nhìn thấy vết thương trên trán con trai út.
Trần Mai vội vàng vén tóc mái của cậu lên xem.
"Sao thế này? Con va vào đâu thế?"
"Không sao ạ, trưa nay con vô ý va phải người ta, bị cúc áo của người đó làm trầy da."
Nói đến đây, cậu cũng thấy hơi ngại ngùng, hai mắt đẫm lệ lại còn đỏ mặt, trông mềm mại đáng yêu, khiến tình thương của mẹ trong Trần Mai càng thêm dâng trào.
"Ở đó còn có cả tia máu, có cảm thấy đau không?"
Trần Mai không dám chạm vào vết thương, bà sợ chạm vào sẽ làm cậu đau, lo lắng hỏi.
"Không đau nữa ạ, con đã bôi thuốc rồi."
Nói đến bôi thuốc, không hiểu sao Trình Tử An lại nghĩ đến dáng vẻ người nọ cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Lông mi run run, vành tai bỗng ửng hồng hết cả lên.
Trần Mai nghe vậy, ngẩn người ra.
"Bôi thuốc? Sao con không để Tiểu Bạch trị liệu cho?"
Tiểu Bạch là tinh thần thể của Trình Tử An, là một chú kỳ lân nhỏ, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có chiếc sừng nhọn là mang màu hologram*.
*Màu hologram (幻彩色):
Cấp B trở lên có thể gia nhập quân bộ trở thành quân y.
Trình Tử An là trường hợp hiếm hoi vừa sinh ra đã là cấp S, thời thơ ấu còn non nớt bị thương, tinh thần lực sẽ tự động biến hóa thành tinh thần thể để trị liệu cho cậu.
Điều Trần Mai nghi ngờ cũng là điểm này.
Từ bao giờ con trai út nhà bà lại phải bôi thuốc mỡ khi bị thương?
Trình Tử An: ...
Vừa mới sống lại, cậu quên mất luôn Tiểu Bạch.
Nhưng cậu cũng suy nghĩ theo quán tính.
Trước khi sống lại, vì cứu chữa Mặc Lê đang bên bờ vực của cái chết, chút tinh thần lực cuối cùng của cậu cũng đã cạn kiệt, đừng nói chi là biến hóa ra Tiểu Bạch.
Vì vậy lúc trưa cậu căn bản không nghĩ đến chuyện này.
Trần Mai thấy cậu ngơ ngác, bất đắc dĩ lắc đầu.
Người ngoài đều nói con trai út nhà bà thông minh lanh lợi thế nào, nhưng trên thực tế, ngoài việc giỏi giang trong lĩnh vực y học, thì trong cuộc sống cậu chính là một kẻ ngốc nghếch.
Vì vậy bà mới muốn cậu nhanh chóng tìm một alpha mà cậu thích, có thể chăm sóc cho cậu, nếu không kéo dài đến năm 50 tuổi, sẽ phải chấp nhận bị trung tâm ghép đôi pheromone cưỡng chế ghép đôi.
Tuổi thọ trung bình của Liên Bang là khoảng 350 tuổi, tùy theo cấp độ tinh thần lực mà có sự gia tăng, cấp S giống như Trình Tử An ít nhất cũng phải 500 tuổi, nếu 50 tuổi mà kết hôn với một người không như ý, vậy 450 năm còn lại phải sống sao đây?
Làm ba mẹ ai cũng mong con cái mình bình an, hôn nhân hạnh phúc.
"Cậu con trai hôm nay thế nào? Tuy nhà họ Từ có chút sa sút, nhưng dù sao cũng là con nhà thế gia, từ nhỏ được giáo dục bài bản, tam quan sẽ tương đối phù hợp, hai đứa cũng không đến nỗi không có đề tài để nói chuyện."
"Mẹ, con không thích anh ta."
Tam quan phù hợp? Không, hai đời cũng không thể nào.
Ai lại có thể có chung tam quan với một tên cặn bã chứ?
Nhưng cậu cũng không thể lấy chuyện kiếp trước ra làm cái cớ, thời điểm này, những chuyện đó còn chưa xảy ra.
"Mẹ, con thích một alpha có chiến công hiển hách, đẹp trai, khi gặp nguy hiểm nguyện ý liều mình bảo vệ con."