Trưởng Quan Lạnh Lùng Siêu A Đột Nhiên Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 4

Nghĩ đến cảm giác đói đến cháy ruột trước khi chết, đôi mắt đen láy trầm xuống.

Cậu không biết rốt cuộc là ai muốn lấy mạng mình, lại có thể to gan ra tay trên chiến hạm, nhưng có thể khẳng định là địa vị của người này nhất định rất cao.

Xét cho cùng, nhiệm vụ mà cậu đang thực hiện là cơ mật, yêu cầu quyền hạn cực kỳ cao.

Thật đáng tiếc, cậu đã không chết ngay lập tức như ý muốn của kẻ đó, thậm chí còn có cơ hội truyền tin mình gặp nạn về chủ tinh.

Trong lòng cười lạnh, một giây sau lại chuyển thành nặng nề.

Chỉ là cơ hội này, là do người đó đã dốc hết sinh lực và tinh thần lực để tranh thủ cho cậu.

Mặc Lê...

Trong lòng đang suy nghĩ nên cậu không chú ý có người đang đi tới ở góc rẽ, vừa quay người đã xảy ra va chạm.

"Shhh..."

Cơn đau nhức do trán va vào cúc áo của đối phương khiến Trình Tử An không khỏi kêu lên một tiếng, cơ thể cũng theo bản năng ngửa ra sau.

Lúc này, vòng eo bị một lực mạnh kéo lấy, mượn lực này, cậu kịp thời đứng vững lại.

"Cảm ơn."

Một tay ôm trán, Trình Tử An ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn.

Mà vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải nửa chiếc mặt nạ trên mặt người kia, đồng tử màu đen hơi co lại.

Cậu không ngờ vừa mới nghĩ đến người này, thì người này đã xuất hiện ngay trước mặt.

...

Cơ thể alpha cường tráng, bị omega va phải cũng chẳng có chút cảm giác gì, chỉ thấy đối phương suýt ngã nên thuận thế đỡ lấy một cái, đợi người đứng vững, Mặc Lê liền lập tức buông tay.

Giờ phút này phát hiện đối phương lại chính là Trình Tử An, alpha chỉ cảm thấy lòng bàn tay vừa mới ôm lấy eo đối phương vô cùng nóng bỏng, ngay cả cơ thể cũng trở nên cứng đờ.

Mặc Lê không ngờ mình chỉ muốn nhân lúc rảnh rỗi đến ăn bữa trưa, lại có thể gặp được Trình Tử An.

Chỉ là, khi ánh mắt chạm đến sự thay đổi trong mắt omega, nghĩ đến nửa khuôn mặt trên của mình bị mặt nạ che khuất, l*иg ngực bỗng nhiên co rút đau đớn.

Cái nóng bừng do tiếp xúc thân mật vừa rồi lập tức rút đi sạch sẽ, sự lạnh lẽo bò lên sống lưng, cơ thể càng thêm cứng đờ.

Hắn… dọa cậu sợ sao?

Ánh mắt rơi xuống bàn tay cậu đang ôm trán, hắn liền biết vừa rồi bị va phải nên đau.

Hắn sợ nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt omega, nhưng để hắn rời đi ngay lúc này, hắn lại thật sự không nỡ.

Đây là lần đầu tiên, hắn ở gần cậu đến thế.

"Cậu không sao chứ?"

Giọng nói trầm thấp vang lên, khiến Trình Tử An càng thêm chắc chắn người trước mắt này, là người thật.

Anh ấy vẫn còn sống.

"Tôi không sao."

Giọng nói run rẩy không thể khống chế, chóp mũi bỗng dưng dâng lên một chút chua xót. Trình Tử An không phải là người giàu tình cảm, nhưng khi nhìn thấy Mặc Lê, ký ức kiếp trước lập tức ùa về, khiến cậu không nhịn được muốn tiến lên ôm lấy hắn.

Cậu muốn xác nhận nhiệt độ cơ thể hắn, xác nhận hắn vẫn đang còn sống.

May mà lý trí đã ngăn cậu lại.