Lạc Nhân Ấu nhặt được hết thảy tổng cộng là 32 mẩu bạc vụn. Ở thời điểm mà Vấn Đông và Xuy Tuyết vẫn còn đang cặm cụi gom góp từng đồng, thì 32 mẩu bạc vụn này là cả một gia tài không hề nhỏ.
Biên Cốc lúc này đã hiểu ra, nó đứng bên cạnh cười khúc khích.
Chu Hồng sắc mặt rất khó coi, nhưng cũng không dám nói gì nhiều. Nếu chuyện này xảy ra trước ngày hôm qua, hắn chắc chắn sẽ tranh chấp với Tiểu Tướng Nữ một phen, nhưng bây giờ thì...
Hắn chỉ có thể thở dài một tiếng đầy bất lực, sau đó trơ mắt nhìn Lạc Nhân Ấu nhặt từng mẩu bạc vụn nhét vào trong túi.
Vị chủ soái tương lai của Bất Dạ quân, hắn nào dám kết thù.
Chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận!
Du Hổ Chí và Lý Tâm Viễn im lặng không nói gì, tâm trạng của họ còn tồi tệ hơn cả Chu Hồng.
Sau khi nhặt xong bạc vụn, Lạc Nhân Ấu bước tới chỗ Biên Cốc, kẻ vẫn đang đứng đó cười ngớ ngẩn.
Sột soạt!
Nàng bất ngờ túm lấy dây cương của nó, kéo thẳng vào đi vào thư phòng.
Biên Cốc: "Hí?"
Dạ Từ từ đầu đến cuối đều im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau rồi tiện tay đóng cửa lại.
Sau một tiếng "rầm", cánh cửa thư phòng bị đóng sầm lại.
Ngay sau đó, chỉ cách một cánh cửa, tiếng gào thét như heo bị chọc tiết của Biên Cốc vang lên!
"AAAAAAA——! ! !"
Thậm chí Biên Cốc còn đột phá giới hạn của bản thân, không chỉ giới hạn ở âm thanh "hí" như thường ngày, mà mở họng gào thét.
Trong thư phòng.
Lạc Nhân Ấu đang dùng hai tay cạy miệng Biên Cốc ra, hứng khởi hướng về phía Dạ Từ mở miệng: "Nhanh, đổ hết vào miệng nó đi!"
Dạ từ cảm thấy phần còn lại của dung dịch tôi thể rất phù hợp với Biên Cốc, hắn không nói lời nào liền đổ thứ chất lỏng màu đen xanh vẫn còn đang bốc cháy ngọn lửa kỳ dị vào miệng Biên Cốc.
【Biên Cốc kinh hãi tột độ, điểm tích lũy +99】
【Biên Cốc giãy dụa điên cuồng, điểm tích lũy +99】
【Biên Cốc...】
Lại bắt đầu "bạo kích" rồi, mà lần này còn theo hình thức spam nữa.
Hoàn toàn khác với Lạc Nhân Ấu, Biên Cốc vừa nuốt ngụm đầu tiên thì toàn thân đã co giật, cả cơ thể nóng bừng như đang bốc cháy, đồng thời phát ra tiếng xương cốt ma sát với nhau kêu "răng rắc"
Dạ từ phớt lờ cơn đau của Biên Cốc, ép nó uống hết phần dung dịch tôi thể còn lại chỉ trong một hơi.
Bốp!
Cuối cùng, Biên Cốc trợn mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Lạc nhân ấu vẫn đang cạy miệng nó nhìn thấy cảnh này thì đầy nghi hoặc: "Tại sao nó lại phản ứng mạnh như vậy nhỉ?"
Dạ Từ: "Thể chất của hai người các ngươi khác nhau."
Biển cốc từ trước đến nay đều được thể thả tự nhiên, chờ nó tự mình lột xác.
Ai mà ngờ được từ khi đi theo đứa trẻ này lại được hưởng một đợt phúc lợi lớn như thế này, chỉ là phúc lợi này nó không chịu nổi.
Đồng thời từ phản ứng hoàn toàn khác biệt giữa Biên Cốc và Lạc Nhân Ấu, từ đó Dạ Từ cũng suy đoán ra được rằng thể chất của đứa bé này vô cùng cường hãn, có lẽ đứa trẻ này là Kim Cương Bất Hoại Thể, vạn năm có gặp!
Rốt cuộc là gia đình như thế nào mới có thể sinh ra được một đứa trẻ mạnh mẽ như vậy?
Trong lòng Dạ Từ bắt đầu có suy đoán mơ hồ, hỏi: "Ngươi có nhớ nhà không?"
Lạc Nhân Ấu gần như ngay lập tức lắc đầu: "Không nhớ."
Dạ Từ hơi kinh ngạc, tiếp tục hỏi: "Ngươi không muốn tìm cha mẹ của mình sao?"
Lạc Nhân Ấu kiên định lắc đầu: "Không muốn, ta không có cha mẹ."
Ở kiếp trước, nàng không phải là chưa từng đi tìm cha mẹ, nhưng kết quả thì sao?
Nàng là bị bỏ rơi!
Nên ở kiếp này, nàng không muốn có bất kỳ chờ mong nào nữa, cũng không muốn chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
Dạ Từ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ghi nhớ phản ứng vô thức của đứa trẻ này thật sâu ở trong lòng.
Đứa trẻ này nhất định đã chịu cực khổ rất nhiều mới có thể quyết tuyệt đến mức đoạn tuyệt khát vọng về tình thân như vậy.
...
Bên ngoài phòng, ba người nghe thấy tiếng gào thét của Biên Cốc đều sững sờ.
Du Hổ Chí, với bộ râu quai nón rung rung nói: "Đây là đang mổ lợn sao?"
Lý Tâm Viễn: "Tiểu tướng nữ không lẽ định ăn thịt Biên Cốc thật sao? "
Du Hổ Chí cười khẩy khinh thường: "Sao có thể chứ! Đó là sủng vật của Dạ lão đại đấy, nàng ta dám thử xem? Nàng dám!"
Chu Hồng chỉnh lại cổ áo, xoay gót rời đi: "Ta không tò mò, cũng không có hứng thú, cáo từ."
Chu Hồng rời đi không bao lâu, động tĩnh trong phòng cũng im bặt.
Hai người còn lại lập tức nghĩ ngợi lung tung.
Du Hổ Chí mở lời trước: "Lý tướng quân, ngươi nghĩ thế nào?"
Lý Tâm Viễn mặt mày nhăn nhó: "Đó là bạc ta dành dụm để lấy vợ đó!"
Du Hổ Chí hai mắt trừng lớn: "Ai đời lại gả con gái cho ngươi với 16 lượng bạc vụn? Ngươi nằm mơ à?"
Lý Tâm Viễn chớp chớp mắt, thấp giọng nói: "Ở Lâm Châu, thành Vĩnh An, phố Thập Trà, quán Vạn Hoa... 16 lượng bạc vụn đủ để lấy hai cô vợ ấy chứ!"
Ánh mắt Du Hổ Chí sáng rực, lập tức ho khan vài tiếng để giảm bớt sự xấu hổ: "Khụ khụ! Cái đó, tiền này nhất định phải đòi lại cho bằng được, đúng không?"
Lý Tâm Viễn: "Đúng vậy! Đó là tiền cưới vợ của ta mà!"
Du Hổ Chí: "Cũng là tiền cưới vợ của ta! Chúng ta đợi ở đây, hôm nay khẳng định phải đánh cho tiểu Tướng nữ khóc, đòi lại tiền!"
Lý Tâm Viễn: "Đúng! Đánh cho nàng ta khóc, đòi lại tiền!"
Hai người khí thế ngất trời, động viên lẫn nhau, giọng nói càng lúc càng lớn.
Lúc này, một người hớt hải chạy tới, vừa chạy vừa kêu cứu.
Du Hổ Chí và Lý Tâm Viễn nhìn kỹ người nọ liền bật cười, đây chẳng phải là Thu Vinh Hiên của ám bộ sao?
Chỉ thấy Thu Vinh Hiên chạy đến mức mệt muốn đứt hơi, sau lưng hắn là một thanh đại đao đang liên tục vung qua đầu hắn, mỗi nhát chém đều mang theo cơn lốc, như muốn chém nát đầu hắn ra vậy!
Thanh đại đao bình thường đã mang khí thế vô cùng doạ người rồi, nhưng người đang vung đại đao còn doạ người hơn.
Hai mắt Yến Phù Đồng tràn ngập sát khí, truy đuổi không ngừng, tay nàng ta cầm đại đao hướng về người phía trước chém tới tấp, vừa nhanh lại vừa mạnh!
Thu Vinh Hiên điên cuồng cầu xin tha thứ: "Phù tướng quân! Tha mạng cho ta đi Phù tướng quân! Ta thật sự không biết Chu tướng quân đang ở đâu, hắn lấy tiền của ta xong liền chạy mất... A! Đúng rồi! Du tướng quân và Lý tướng quân vừa đuổi theo hắn, hai người bọn họ nhất định biết!"
Nhìn thấy Du Hổ Chí và Lý Tâm Viễn đang đứng cách đó không xa, Thu Vinh Hiên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, vội vàng chuyển hướng sự lực chú ý của Yến Phù Đồng.
Yến Phù Đồng hai mắt nheo lại, liếc nhìn hai người kia, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra mình đã đến gần phòng sách của Dạ Từ.
Nàng ta vội vàng thu thanh đại đao lại, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Du Hổ Chí hừ lạnh một tiếng: "Không được đâu Phù tướng quân, truy đuổi một tên tép riu thì có tác dụng gì chứ, Chu Hồng đã sớm cao chạy xa bay rồi!"
Yến phù Đồng hất cằm, không phục nói: "Hai người các ngươi đuổi theo mọt mình hắn mà còn để hắn chạy thoát? Rốt cuộc là ai không được??"
Du Hổ Chí lập tức nghẹn lời, không nói được gì.
Lý Tâm Viễn lập tức xen vào nói: "Phù tướng quân, mục đích của chúng ta là đòi lại số bạc bị lừa, không phải là truy đuổi hắn."
Yến Phù Đồng nhướn mày: "Ồ? Thế à, vậy các ngươi đã đòi lại được bạc chưa?"
Du Hổ Chí vỗ ngực: "Sắp rồi! Bạc đang ở chỗ Tiểu tướng nữ, đợi nàng ta ra đây, chúng ta sẽ ấn nàng xuống đất rồi đánh cho một trận, sau đó cướp về là xong!"
Yến Phù Đồng cười lớn hai tiếng: "Gì cơ? Đánh Tiểu tướng nữ á? Ha ha ha!"
Lý Tâm Viễn nhíu mày: "Người cười cái gì?"
Yến Phù Đồng hai tay chống nạnh nhìn hai người họ, cao cao tại thường đầy khinh bỉ nói: "Chu Cẩu Hồng nói thật không sai, hai người các ngươi đúng là một tên ngốc và một tên khờ, đúng là cặp đôi ngu ngốc, đi đâu cũng thấy nhau!"
Nói xong nàng ta còn ngửa đầu lên trời cười lớn, như thể vừa nghe được câu chuyện cười hay nhất thế gian vậy.
Nàng cuối cùng cũng hiểu được niềm vui khi nắm bắt được thông tin đầu tiên rồi!
Hôm nay ngươi khi dễ Tiểu tướng nữ, mười năm sau phải quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ từ nàng ta?
Ha ha ha!
Yến Phù Đồng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Chỉ là trong lúc nàng ta đứng ở đó ngửa đầu cười lớn, hoàn toàn không phát hiện ra Thu Vinh Hiên đã chạy mất dạng từ lúc nào.