Nghe Được Tiếng Lòng Thiên Kim Giả, Năm Anh Trai Luống Cuống

Chương 9

Cho nên, cô chỉ biết đại khái quỹ đạo cuộc đời của nguyên chủ, còn chi tiết thì hoàn toàn mù tịt!

Chiếc huy hiệu này giống như một đợt sóng lớn, khiến trái tim của Giang Tẫn Nhiễm, người vốn định nằm yên tận hưởng, dậy sóng dữ dội. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

Cô không muốn chết, cũng không muốn rước thêm phiền phức.

***

Mấy ngày tiếp theo, ngoài anh cả là Giang Việt Hàn, Giang Tẫn Nhiễm không gặp bất kỳ người thân nào khác.

Cha mẹ trên danh nghĩa của cô, nghe nói gần đây luôn ở nước ngoài giải quyết công việc.

Còn bốn người anh khác, ai nấy đều bận bịu, thậm chí bận đến mức không có thời gian về nhà.

Chiếc huy hiệu kia cũng không có thêm bất kỳ động tĩnh nào.

Nó giống như từ hư không xuất hiện, không đại diện cho bất kỳ ý nghĩa nào...

Giang Tẫn Nhiễm bình yên trải qua những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, sau đó buộc phải bước vào cuộc sống học tập của mình.

Ngày khai giảng đầu tiên.

Giang Tẫn Nhiễm vừa ngáp vừa đi tới chỗ chiếc xe. Người được giao nhiệm vụ đưa đón cô là tài xế lái một chiếc Bentley màu đen.

Người tài xế đã ngồi trên ghế lái, chỉ chờ Giang Tẫn Nhiễm bước lên xe.

Người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng, dù đã nhận ra Giang Tẫn Nhiễm đang tiến lại gần, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, nhìn chằm chằm phía trước, như thể coi cô là người vô hình.

Giang Tẫn Nhiễm có chút khó chịu, chớp chớp mắt.

Cô gõ nhẹ lên cửa sổ ghế lái, lúc này tài xế mới có phản ứng, ông hạ cửa kính xe xuống, hờ hững gọi một tiếng: “Cô chủ.”

“Chú tài xế, có phải nhà chúng ta nợ lương chú không?”

Giang Tẫn Nhiễm nghiêng đầu, giọng nói “ngây thơ vô tội” hỏi.

Tài xế có chút bất ngờ, ho khẽ một tiếng, vội vàng phản bác: “Tuyệt đối không có… Sao cô chủ lại hỏi vậy…”

“Cháu thấy hình như chú không mấy tình nguyện đưa cháu đi học.”

“Chắc chắn không có chuyện đó!”

“Nếu chú tài xế không muốn, có thể để anh cả sắp xếp chú tới Đại Nhuận Phát làm nghề mổ cá.” Đôi mắt sáng ngời của Giang Tẫn Nhiễm không ngừng đảo qua đảo lại.

Tài xế: …

“Vậy tôi thà đưa cô chủ đi học còn hơn.” Khóe miệng tài xế giật giật, nghiêm túc trả lời.

Cô tiểu thư trước mắt rõ ràng không còn giống như trước đây.

Trước kia, Giang Tẫn Nhiễm trầm mặc ít nói, từ chối giao tiếp với ông. Tài xế cũng không muốn đυ.ng phải vị tiểu tổ tông này, nên hai người luôn duy trì trạng thái không giao tiếp, không để ý đến nhau.