Phó Thành vốn còn rất đau lòng nước mắt của cô, nghe thấy lời này bất chợt cười một tiếng.
Nụ cười lạnh lẽo, anh cũng không nói nhiều, bế người về phòng ngủ, sau đó liền chặn miệng cô lại.
Phó Thành hôn đủ người, vuốt ve cơ thể run rẩy của cô, giọng nói mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Anh chưa chết, em không được tái giá.”
Anh tiếp tục nói: “Anh chết rồi, em cũng phải thủ tiết cho anh mấy năm.”
Anh không muốn thấy Tống Thanh Thanh ở cùng người đàn ông khác.
Dáng người Tống Thanh Thanh mảnh khảnh, bị bao phủ trong lòng anh gần như không có chỗ phản kháng.
Cô cắn môi ngậm nước mắt đáng thương, nghĩ, Phó Thành đối với cô thật sự đủ tàn nhẫn, bây giờ còn nói lời tuyệt tình như vậy.
Sáng hôm sau ngủ dậy.
Mí mắt Tống Thanh Thanh liền sưng lên.
Cô và Phó Thành giận dỗi, dự định mấy ngày này sẽ không chủ động đến trước mặt Phó Thành làm anh ghét.
Đã ghét cô, không thích cô, vậy cô liền như anh mong muốn, không đi làm phiền anh nữa.
Sáng nay trước khi Phó Thành ra ngoài còn mua đồ ăn sáng cho cô, mấy cái bánh bao thịt, còn có hai bát sữa đậu nành.
Con đã được anh đưa đến nhà trẻ quân đội.
Lúc rửa mặt Tống Thanh Thanh nhìn thấy mí mắt sưng đỏ của mình, hôm nay không muốn ra ngoài.
Nhưng hôm nay cô còn có việc phải làm.
Mở cửa thi đại học là chuyện mấy năm sau, bây giờ cô từ từ chuẩn bị cũng kịp.
Trước mắt là cô phải tìm một công việc, tương lai rời khỏi Phó Thành cũng có thể có chỗ dựa hơn.
Ăn sáng xong, Tống Thanh Thanh mang mí mắt sưng đỏ ra ngoài.
Thím Lưu hàng xóm và vợ của Tiểu đoàn trưởng Đinh vừa hay mua rau về, liếc mắt liền nhìn thấy mí mắt sưng đỏ của cô.
Vợ của Tiểu đoàn trưởng Đinh không khỏi hả hê.
Trông Tống Thanh Thanh tối qua khóc không ít nước mắt, bằng không mắt cũng không thể sưng thành như vậy, tám phần là bị Đoàn trưởng Phó dạy dỗ rồi.
Hơn nữa sáng nay, vợ của Tiểu đoàn trưởng Đinh đi cửa hàng cung tiêu mua rau, gặp Triệu Tiểu Ninh vào thành.
Cô gái nhỏ trông tuy không xinh đẹp bằng chị họ, nhưng miệng ngọt, lại biết cư xử. Nhìn thấy cô ta liền bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng giống như không nhịn được lo lắng nhờ cô ta giúp đỡ.
Phu nhân Đinh lập tức hỏi thăm.
Triệu Tiểu Ninh ấp a ấp úng nói, chị họ cô ta phạm lỗi, chọc giận Đoàn trưởng Phó, Đoàn trưởng Phó thậm chí còn động thủ với Tống Thanh Thanh ở thôn Tiểu Thủy!
Triệu Tiểu Ninh nhờ cô ta ngày thường khuyên nhủ chị họ nhiều hơn, đừng lại lầm đường lạc lối.
Lại nhờ cô ta nếu gặp hai vợ chồng cãi nhau, cũng để ý một chút, đừng để chị họ cô ta bị đánh ra bệnh gì.
Vợ chồng bất hòa đến mức động thủ, một chút cũng không vẻ vang.
Truyền ra ngoài chỉ khiến người ta chê cười, Phu nhân Đinh nghĩ, cũng may Triệu Tiểu Ninh là một cô gái chưa chồng chưa biết gì, có chuyện liền nói ra ngoài.
Bằng không cô ta có thể biết Tống Thanh Thanh ở nhà còn bị đánh không?
Cô ta đã biết chuyện náo nhiệt này, liền nhất định phải xem.
Không chỉ phải xem, còn phải chế nhạo thật mạnh.
“Thanh Thanh à, mắt cháu sao lại sưng thành như vậy? Chuyện gì khiến cháu khóc thương tâm như vậy?”