Quái Dị Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 17

Mặt Đàm Khả trắng bệch, vội vàng lắc đầu: "Không, không cần."

"Ngươi đói mà? Có thịt còn không ăn?"

Đổ Khổ nheo mắt lại: "Theo quy tắc chủng tộc, người Ceciro các ngươi đâu có kiêng ăn thịt người của tộc Vô Hóa, hay là làm nô ɭệ lâu quá rồi, thật sự coi tộc Vô Hóa là thủ lĩnh?"

Đào Vi bước sang phải một bước, chắn tầm nhìn của Đổ Khổ: "Ngài nói đúng, chỉ có điều người Ceciro chúng tôi quá nhát gan, không dám ăn những thứ biết nói. Vì để ăn được miếng thịt, mà bị dọa đến mất nửa cái mạng thì không đáng chút nào. Những sinh mạng yếu ớt như chúng tôi, chỉ có thể dựa vào lãnh chúa mà sống, giờ Tạ Đa Lâm đã chết, tộc Vô Hóa tự nhiên không còn là thủ lĩnh của chúng tôi, các ngài mới là thủ lĩnh.”

Đào Vi nhận ra mình rất sợ. Là một người hiện đại, có trách nhiệm với bản thân và cộng đồng, cô không dám ăn thịt người và cũng không muốn ăn, kể cả những con ma thú biết nói, cô cũng cảm thấy ghê tởm.

Đỗ Khổ chăm chú quan sát biểu cảm của cô. Mọi người đều nói rằng Ceciro rất nhát gan, nhưng cô gái này dường như chẳng sợ hắn chút nào.

Đào Vi biết rằng Bỉ Đạt là thủ lĩnh của đám ma thú này, chỉ cần hắn không ra lệnh gϊếŧ, thì tên Đỗ Khổ này sẽ không làm gì họ.

Đỗ Khổ khịt mũi một tiếng, ra lệnh cho tên thú nhân bên cạnh: "Đưa cho bọn chúng ít bánh mì."

Tên thú nhân đó có cái đầu không đều, trông giống như một trái ổi đen với khuôn mặt đầy những chỗ lồi lõm. “Ổi” đi tới bên đống lửa, nói vài câu với đám thú nhân khác.

Bên cạnh cái nồi sắt là một con Đa Qua, trông giống như một con voi lông dài, với tứ chi cực kỳ thô và cái mũi dài hơn một mét.

Hắn ta dùng cái mũi dài của mình chọc vào thùng nước bên cạnh, hút nước vào, sau đó phun nước vào nồi sắt. Cùng với dòng nước chảy ra, còn có thêm một vài chất lỏng không rõ nguồn gốc.

Tên “ổi” múc hai bát cháo loãng từ nồi, còn mang về một cái túi vải màu vàng đất, ném cho Đào Vi.

"Mau ăn đi."

Đào Vi mở túi vải ra, bên trong là vài chiếc bánh mì màu vàng.

Là món chính cho ba bữa mỗi ngày, thứ mà Đào Vi và đồng tộc ăn nhiều nhất là bánh mì, bên ngoài trông rất giống bánh mì thông thường và được làm từ một loại cây trồng tương tự lúa mì.

Tuy nhiên, hương vị thực sự khó chấp nhận, vừa cứng vừa chua, ăn được hai miếng đã phải uống một ngụm nước.

Cam Lạc nhận lấy bát cháo loãng, bên trong chỉ có vài lá rau đã bị nấu rục.