Ánh mắt sắc lạnh của lão gia tử quét qua Bạch Lạc, rồi không chút lưu tình dời đi.
Cái này cũng là vết nhơ.
“Tiểu thiếu gia đi tinh hạm nhảy vọt ba lần, giờ chắc cũng đói rồi nhỉ, không biết trên tinh cầu rác rưởi ăn gì, chắc không phải là ăn rác đấy chứ…”
Người nói là một tên công tử bột, những kẻ đến xem náo nhiệt này cũng biết không thể trở mặt với Bạch gia, nhưng Bạch gia giàu có như vậy chắc cũng không chấp nhặt với đám hậu bối đâu nhỉ.
Trưởng bối của tên công tử bột kia quát lớn: “Nói năng kiểu gì vậy! Sau này cậu ta cũng là thiếu gia có thể thừa tước vị giống như cậu đấy!”
Bề ngoài thì quát mắng, nhưng thực chất vẫn là ám chỉ một cách quanh co, Bạch gia sau này sẽ có một thiếu gia xuất thân từ tinh cầu rác rưởi đấy, đáng đời.
Trong lòng tên công tử bột kia hiểu rõ, lẩm bẩm: “Hừ, cái thứ gì cũng có thể ngang hàng với mình rồi.”
Cánh cửa hoàn toàn bị đẩy ra, quản gia già đứng yên ở cửa, thấy Bạch lão gia chủ gật đầu mới hơi nghiêng người, để lộ Cố Sở ở phía sau.
Thiếu niên phía sau mặc đồ đơn giản, bên trên là áo khoác gió, bên dưới là một chiếc quần đen bình thường, chân đi đôi bốt ngắn cổ cùng màu với áo khoác gió, bộ trang phục gọn gàng càng làm nổi bật vóc dáng cân đối hoàn hảo của thiếu niên, chiếc áo khoác gió kén dáng người như vậy mà mặc lên người cậu lại không hề lạc lõng, ngược lại còn toát lên vẻ phóng khoáng lịch lãm.
Thiếu niên ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, tiếng ồn ào trong phòng chợt im bặt.
Mãi đến khi quản gia già dẫn người đến trước mặt Bạch lão gia chủ, họ mới miễn cưỡng hoàn hồn.
Tên công tử bột vừa nãy còn nói chuyện lên tiếng: “Tinh cầu rác rưởi? Bạch gia đừng có tìm diễn viên đến đây diễn trò cho chúng tôi xem đấy chứ, quà của chú tôi là để gặp thiếu gia Bạch gia đàng hoàng!”
“Đúng đúng, bố tôi cũng không phải đến đây để xem hàng dỏm đâu!”
“Bạch gia đừng có quá đáng như vậy.”
Mọi người đều đến đây xem náo nhiệt tiện thể đạp Bạch gia một cái, đạp thế nào? Chẳng phải là chế giễu tân thiếu gia là một tên hề không lên nổi mặt bàn hay sao?
Kết quả người xuất hiện lại còn ra dáng thiếu gia hơn cả thiếu gia, toàn thân toát ra vẻ cao quý, nhìn thế nào cũng không giống người xuất thân từ tinh cầu rác rưởi cả.
Cố Sở nghe thấy những lời này cũng không hề bất ngờ, trong cốt truyện, nguyên chủ được nhận về Bạch gia, một mặt vui mừng khi được gặp người thân, mặt khác lại bị cảnh tượng nhà cao cửa rộng dọa cho mất mật, cả người rụt rè sợ sệt, dẫn đến việc bị chế giễu là “hàng dỏm”, “trò cười của Bạch gia”.
Cậu không chút dấu vết liếc nhìn mấy tên công tử bột vừa nói chuyện, đuôi mắt khẽ nhếch lên một chút, rồi lại hờ hững dời tầm mắt đi, toàn là những kẻ đến cho cậu kinh nghiệm cả.
Cậu dừng lại trước mặt Bạch lão gia chủ rồi hơi cúi người: “Lão tiên sinh an khang, tôi là Cố Sở.”
Giọng nói của cậu mang theo vẻ tao nhã của quý tộc, âm cuối như có móc câu, ngữ điệu chậm rãi mang theo một chút dư vị đặc biệt.
Không phải là giọng địa phương của tinh cầu hẻo lánh, mà là tiếng phổ thông tinh tế tiêu chuẩn nhất, phát âm rõ ràng, ngữ điệu chuẩn xác.
Nếu như, những gì họ mường tượng ra là một kẻ đáng thương rụt rè đến từ tinh cầu rác rưởi, thì thiếu niên trước mắt này lại giống như bảo vật quý giá nhất mà Bạch gia cất giữ trong kho tàng, mỗi cử chỉ hành động của cậu đều mang theo vẻ cao quý tao nhã, không phải là thứ phù phiếm bên ngoài, mà là sự tự tin và kiêu hãnh từ tận sâu bên trong.
Người như vậy tuyệt đối không thể lớn lên ở tinh cầu rác rưởi được!