Chờ Đào Hoa từ bếp ra, liền bị nương gọi vào buồng trong.
Cửa vừa đóng, hai mẹ con nhìn nhau.
Triệu Tố Phân nhìn con gái của mình, trắng quá, sao lại có thể trắng trẻo thế này. Da dẻ thừa hưởng từ bà, dù là vào ngày mùa bận rộn bị nắng chiếu đến chết, mọi người đều cháy đen, chỉ riêng nàng lại khác, giống như tên của nàng - Đào Hoa - trong trắng lộ hồng.
Người ta rám đen cả, còn nàng cùng lắm là phơi đỏ.
Triệu Tố Phân không kìm được nước mắt, kéo tay áo lau đi, hiếm khi thổ lộ tâm can: “Nương khổ quá, cha con chưa kịp nguội xác, những thúc bá của con đã bắt đầu nhòm ngó mấy mẫu ruộng trong nhà, con là con gái, bọn họ như lũ rắn rết muốn ăn tươi nuốt sống, nói rằng điền sản ruộng đất Lý gia không thể để lọt vào tay người ngoài.”
“Người ngoài, ai là ngoài? Chính là mẹ con ta, quả phụ mang theo con gái thì có ngày nào yên ổn? Nương không chạy, hai mẹ con ta đều phải chết!”
Lý Đào Hoa nghe rơi nước mắt, ôm chầm lấy nương: “Nương.”
Triệu Tố Phân nắm lấy áo con gái, đấm nhẹ hai cái, rồi siết chặt tay ôm lấy nàng, cũng rơi nước mắt.
Đây là con gái ruột của bà, con gái mà bà mang theo đi khắp nơi: “Cha kế của con là đường sống nương tự tìm, Chu gia là thế gia vọng tộc, thúc thúc bá bá con không dám đến gây chuyện, nhưng mẹ con ta mệnh khổ, cha kế con mệnh ngắn, cũng sớm buông tay, bỏ lại mẹ con ta và nhị đệ con mà đi. Nương thật sự không nuôi nổi hai tỷ đệ con!”
Lý Đào Hoa không dám khóc lớn, sợ Tiền Trù Tử bên ngoài nghe thấy, cha kế rất ghét nhị đệ khác cha của nàng, mỗi lần nhắc đến đều làm ầm lên.
“Cha kế tiếp của con là Tiền Trù Tử, là lão ấy tự tìm đến nương, mặc kệ lão tốt xấu thế nào, có lão, chúng ta ít nhất cũng có ngày tháng yên ổn. Sau đó lại sinh tam đệ của con. Nhìn cái mặt chết tiệt của cha kế con chắc chắn không phải loại đoản mệnh, nương đời này hơn phân nửa sẽ phải chôn ở mộ Tiền gia rồi.”
Triệu Tố Phân nước mắt lưng tròng, dùng tay áo lau đi, bà gả cho Tiền Trù Tử lúc ông ấy đã có cháu rồi, tự nhiên xuất hiện thêm một nữ nhân, lại mang theo con riêng, con cháu Tiền gia không ai cho bà sắc mặt tốt, Đào Hoa ở Tiền gia càng thêm khó khăn.
Hơn nữa bà còn sinh một tiểu con muốn chia tài sản.
Nhưng cũng vì bà sinh con, bà mới có chỗ đứng trong cái nhà này, cuộc sống của Đào Hoa không nói là tốt, nhưng ít nhất khi bà thiên vị con gái, Tiền Trù Tử không dám tỏ thái độ.
Nhưng Tiền gia chung quy không phải nhà của Đào Hoa, ngoài đệ đệ không hiểu chuyện, đâu ai coi Đào Hoa là người nhà?
Triệu Tố Phân dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt trên mặt con gái, vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng, nhìn thế nào cũng thấy đau lòng, bà khẽ nói: “Là nương liên lụy đến thanh danh của con, khiến con không thể có được hôn sự tốt.”
Lý Đào Hoa lắc đầu thật mạnh: “Nương tốt nhất.”
Nghe nàng nói vậy, những uất ức trong lòng Triệu Tố Phân đã tan hơn phân nửa, trên mặt lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng: “con gái ngoan, người ngoài chỉ biết nói ta da^ʍ loàn, nam nhân chết một lần lại gả một lần, nhưng họ đâu biết được khổ sở của mẹ con ta? Cuộc sống là cho mình, miệng lưỡi người ngoài ta không quản được, đã không quản được thì đừng để tâm làm gì.”