Ôn Hòa An quả thực là người con gái phức tạp nhất mà Lục Dữ Nhiên đã từng gặp. Khi nàng thay đổi sắc mặt, khi tỏ vẻ yếu đuối, đều mang đến những thay đổi hoàn toàn đối lập. Như lúc này đây. Nàng thể hiện một vẻ vô hại hoàn toàn, không chút hung hăng, dễ dàng khiến cho người ta hạ thấp phòng bị. Chính vì lo ngại điều này mà chàng mới nhắc nhở Thương Hoài và những người khác phải giữ khoảng cách với Ôn Hòa An.
Đây là điều Lục Dữ Nhiên đã phát hiện ra từ ba bốn năm trước. Nàng rất giỏi trong việc thể hiện những mặt mình muốn người khác nhìn thấy, từ đó dẫn dắt họ quên đi những sự thật hiển nhiên.
Chẳng hạn như cái tên Ôn Hòa An, vốn mang theo độ nguy hiểm cao. Không ai có thể thực sự nhìn thấu qua khuôn mặt tươi cười ngọt ngào đến lạ và đôi mắt trong veo kia, để có thể biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì.
Như thể nhớ về những ký ức không mấy vui vẻ, Lục Dữ Nhiên lạnh lùng quay đi, ném cho nàng một tấm bùa chống chìm.
Có được bùa chống chìm, Ôn Hòa An khéo léo giữ khoảng cách với Lục Dữ Nhiên, đứng sang một bên quan sát Thương Hoài.
Âm quan là một tồn tại hết sức đặc biệt trong toàn Cửu Châu. Nói cho cùng, điều này có liên quan đến vị trí địa lý hiện tại của Cửu Châu.
Trên mảnh đất mênh mông bao la, hai dải biển đen uốn lượn như thân rồng xẻ dọc từ trên xuống dưới. Dưới mặt biển ẩn chứa vô vàn hiểm nguy, muốn đi qua an toàn, chỉ có thể trông cậy vào phép đưa đò độc nhất của tộc Âm quan.
Tại Cửu Châu, mọi vùng biển đen đều mang điềm chẳng lành, chúng chỉ có một cái tên chung - Nịch Hải.
Cửu Châu bị hai nhánh chính của Nịch Hải chia cắt thành hình chữ "thập". Theo thời gian, vùng đất tự nhiên được chia thành bốn phần dọc theo hướng của Nịch Hải. Trong đó ba phần lớn, mỗi nơi đều sinh ra vô số tông tộc, thế gia, môn phái và đều bị một gia tộc hùng mạnh nhất thống trị và kiềm chế. Đó chính là Tam đại gia tộc nổi danh thiên hạ: Bùi Sơn, Vương Đình và Thiên Đô.
Phần còn lại không có người đứng đầu, nằm ở góc trái dưới chữ "thập" của Cửu Châu, chính là vùng đất rộng hàng vạn dặm lấy Quy Khư làm trung tâm.
Nơi đây chiếm gần một phần năm diện tích của toàn lục địa, nhưng vẫn hỗn loạn vô chủ. Nguyên do lớn nhất là ở đây có một nhánh Nịch Hải. Nhánh này còn nguy hiểm hơn cả hai nhánh chính đã tồn tại vô số năm và dần ổn định. Cách đây vài trăm năm, mặt biển bỗng nhiên dâng cao, mở rộng nghìn dặm, nuốt chửng không ít thôn làng và tiểu tông môn. Như quả bom chưa nổ chôn sâu dưới đất, khiến các thế gia thực lực không dám liều lĩnh bén mảng đến.
Sự nguy hiểm của Nịch Hải có thể thấy một phần qua đó. Ai ai cũng tránh xa Nịch Hải, chỉ có Âm quan là khác. Đại bản doanh của họ được xây dựng ngay tại tâm chữ "thập", nơi hai nhánh chính của Nịch Hải giao nhau, mức độ thần bí không kém gì thần điện Bùi Sơn.
Bản thân Âm quan cũng khác với người thường, họ thường kế thừa nhất mạch, đời đời không dính líu đến tranh chấp của Cửu Châu. Từ khi sinh ra chỉ làm mỗi việc đưa đò, hiếm khi tiếp nhận máu mới từ bên ngoài.
Trừ phi được gia chủ Âm quan công nhận, đồng thời tạm dừng công pháp đang tu luyện, chuyên tâm chuyển tu đạo đưa đò, ngắn thì tám chín tháng, dài thì ba năm năm tháng, mới coi như tạm đủ nhập môn.
Vì vậy ngoài bản gia Âm quan, hầu như không ai theo nghề này.
Nhưng cũng có ngoại lệ. Như người trước mắt đây.
Ôn Hòa An lần đầu được tận mắt thấy người chuyển tu đạo Âm quan, nhớ lại hành động của y trong sân viện của nàng lúc trước, có lẽ thân phận không thấp, không biết sao lại chịu bỏ công chuyển tu sang pháp môn khác.
Xét cho cùng, Âm quan ngoài việc có tiền, có thể nói chẳng có lợi ích gì khác. Mà những người có thiên phú được gia chủ Âm quan công nhận, tu luyện công pháp nào cũng tốt cả, thực sự muốn kiếm tiền thì làm nghề nào chẳng thú vị hơn Âm quan.
Dưới ánh mắt lặng lẽ của nàng, Thương Hoài chẳng mấy chốc đã thu tay lại, quay mặt về phía họ, đồng thời làm một cử chỉ "mời", ra hiệu họ có thể lên bè tre.
Âm quan đưa đò, một là xem thao tác có thành thạo không, hai là xem thời tiết có quang đãng không.
Hiển nhiên cả hai điều này đều chẳng liên quan gì đến họ.