Có lẽ liên quan đến vụ ám sát xảy ra vào dịp Tết.
Nghĩ đến đây, y thu lại nụ cười, quay mặt nói với chàng: "Nói thật, với tình trạng hiện tại của huynh, nên lập tức về Vu Sơn dưỡng thương. Họ ám sát lần đầu không thành, chưa chắc không có lần hai, đệ không hiểu sao huynh nhất định phải đi chuyến này."
"Cho dù huynh nghĩ có thể tìm được manh mối từ Ôn Hòa An, cử vài người đến là được. Nàng ta hiện đang sa cơ lỡ vận, không còn khí thế, sẽ không từ bỏ cơ hội rời khỏi Quy Hư đâu."
Lục Dữ Nhiên ngửa mặt, không đồng ý cũng không phản đối, ngược lại như cuối cùng cũng có chút hứng thú, dùng ngón tay chỉ hờ hững về phía bóng tối nơi Ôn Hòa An đã biến mất: "Hôm nay gặp người rồi? Đệ cảm thấy thế nào?"
Thương Hoài lẩm bẩm: "Không có gì đặc biệt... quả thật khác với tưởng tượng. Trước khi đến đây, đệ nghĩ một thiên chi kiều nữ xuất thân như vậy, gặp biến cố lớn, nếu không nói là từ đó suy sụp, thì cũng phải ủ rũ buồn chán một thời gian, nhưng huynh xem nàng ta, dường như cảm thấy cũng chẳng có gì?"
Khả năng chấp nhận tâm lý này có phải quá tốt không. Tốt đến mức, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ khó nói.
Y tiếp tục nói: "Tính cách trông cũng không tệ, dễ nói chuyện phải không?"
Nghe đến đây, Lục Dữ Nhiên khẽ cong môi, như muốn bật cười nhưng trong mắt không có chút ý cười nào. Chàng nghỉ ngơi một lúc trên ghế thái sư, rồi đứng dậy, lại nửa ngồi xổm xuống giữa tuyết trắng bay lả tả, chỉ vào hàng rào bùn đất trước mặt.
"Nếu ta nhớ không nhầm, nàng bị phế bỏ quyền lực, bị đày đến Quy Hư mới chưa đầy hai tháng. Không có tu vi, cũng không có tiền bạc, hàng rào, giậu, nhà đất, bàn ghế, chén bát trong nhà, đều phải tự tay làm lấy, phải giặt giũ nấu nướng, lại phải đấu trí đấu lực với bọn sát thủ thấy tiền sáng mắt ở Quy Hư, vậy mà vẫn còn tâm trí rảnh rỗi mua kẹo hồ lô, làm mặt nạ."
Chàng vừa nói như vậy, như vén mây thấy trời, Thương Hoài chợt hiểu ra điều gì đó không ổn: "Đúng vậy! Nàng ta là thiếu chủ được Thiên Đô bồi dưỡng như hạt giống hàng đầu, nói tu vi bất phàm, thiên tư xuất chúng thì đệ tin, nhưng xây tường, đốn củi, đặt bẫy, Ôn gia có dạy những thứ này không?"
Thực ra nếu đào sâu hơn, đâu chỉ có thế.
Người bình thường trải qua chuyện như vậy, chẳng phải nên hỏi kế hoạch tiếp theo, ít nhất cũng phải hỏi ra khỏi Quy Hư rồi họ sẽ đi đâu chứ.
Nhưng Ôn Hòa An lại không hề nhắc đến một chữ.
Lục Dữ Nhiên lại dùng tay che mắt, suy ngẫm về đề xuất Thương Hoài đưa ra trước đó, lần này thật sự cười: "Cử người đến tìm... ra khỏi Quy Hư, đừng nói nghe được lời nói thật, họ ngay cả bóng dáng nàng cũng không tìm được."
"Đây chính là lý do vì sao trước đây các người cãi nhau thành ra thế, làm sao có thể hợp nhau được? Cả hai đều đầy bí ẩn." Thương Hoài nhíu mày lẩm bẩm: "Vụ ám sát lần này, chúng ta có thể bắt đầu từ hướng khác, dần dần gỡ ra, không phải là không có cách tiếp cận. Nàng ta biểu hiện bí ẩn như vậy, thật sự muốn đem theo sao?"
Thương Hoài cảm thấy Lục Dữ Nhiên rất mâu thuẫn trong chuyện này, không giống với phong cách thường ngày, nhưng nếu nói chàng đang nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, y chắc chắn không tin.
Một người tìm kiếm tình yêu mới. Một người thờ ơ lạnh nhạt. Nếu như vậy mà gọi là có tình, thì bấy nhiêu năm nay, đôi mắt của y quả thật đã uổng công.
Nếu không thì, bí mật Ôn Hòa An giấu giếm đủ để khiến Lục Dữ Nhiên phải đưa ra quyết định nghiêng về phía nàng. Và một khi chàng đã quyết định, sẽ không do dự hay dao động nữa.
Sự thật quả đúng như vậy.
Lục Dữ Nhiên ngồi xổm một lúc, từ từ đứng dậy, chỉ ném cho Thương Hoài một câu: "Sau này cẩn thận một chút, tránh xa nàng ta ra."