Trên đời này, đối thủ có thể khiến cho chàng phải thán phục không nhiều, Ôn Hòa An ngày xưa có thể xếp vào hạng đó.
Để đánh giá một người, con cháu thế gia đều có tiêu chuẩn riêng, với Lục Dữ Nhiên không ngoài ba điều: thực lực, gia thế và tâm trí.
Chàng tự nhận mình không phải người tốt lành gì. Hai năm đầu kết hôn, khi tranh đấu gay gắt nhất với Ôn Hòa An, hai người đã hoang đường đến mức lập kết giới giao đấu ngay trong sân. Cứ quấn quýt như vậy hai năm, chẳng ai đạt được thứ mình muốn, không muốn lãng phí thời gian nữa nên mới thỏa thuận âm thầm kết thúc mối quan hệ này.
Thực lực và sự xảo quyệt của nàng, chàng đã tận mắt chứng kiến.
Quả nhiên không hổ danh là một trong hai mỹ nhân của Thiên Đô.
Chỉ là, nhãn quan của nàng có phải kém quá không?
Hai năm trước, khi lần đầu chàng cảm nhận được một số tình huống thông qua khế ước kết hôn, đã có người thông tin linh hoạt thì thầm bên tai chàng vài tin tức rồi.
Theo lý mà nói. Đã thỏa thuận không liên quan đến nhau, tiểu thư quý tộc Thiên Đô tìm được lương duyên mới, sống phong lưu vui vẻ, chàng không can thiệp được.
Nhưng chàng vẫn biết được thân phận của người đó. Công tử Vương Đình bị giữ lại Thiên Đô làm con tin, tu vi đình trệ, chỉ đạt đến thất cảnh, cả đời không còn khả năng đột phá. Không biết gã nam nhân này từ đâu chui ra, liệu đã chuẩn bị tinh thần để đấu trí từng ngày với Ôn Hòa An hay bị lừa đến mức không còn manh giáp chưa?
Nào ngờ, kẻ bị lừa đến mức không còn gì lại không phải là gã nam nhân kia, mà chính là Ôn Hòa An.
Quả thật đáng xấu hổ.
Từ khi Ôn Hòa An bước vào, cử chỉ, lời nói đều tỏ ra thong dong, như thể đã thản nhiên trước cả sinh tử. Nhưng những cuộc tranh đấu năm xưa vẫn còn in dấu trong tâm trí chàng.
Lục Dữ Nhiên liếc nhìn nắm đấm lỏng lẻo của nàng bên hông.
Có thể tưởng tượng, chỉ cần chàng tiến lên hai bước, có dấu hiệu động thủ, thì vị đạo lữ tưởng chừng đã bị dồn đến đường cùng này sẽ tung ra đủ loại thủ đoạn như hoa trời rơi rụng - kim bạc, tên ống tay áo và cả bầy bọ cạp độc.
Xem ra, tính cách không đổi, đầu óc cũng tạm thời còn dùng được.
Người thông minh luôn biết rút kinh nghiệm từ thất bại và khi nói chuyện với nhau thường chỉ cần một lời đã hiểu ý, không cần giải thích nhiều.
Lục Dữ Nhiên không muốn tranh cãi về chuyện chế giễu kẻ sa cơ. Mỗi năm vào dịp Xuân tiết, cơ thể chàng tiêu hao nhiều nhất, lần này cũng không ngoại lệ. Vì vừa sử dụng Đệ bát giác không lâu, giờ nhắm mắt lại vẫn cảm thấy đồng tử đập liên hồi.
Chàng đặt ngón tay lên mi tâm, vẻ mệt mỏi càng rõ, đành cắt ngang câu chuyện: "Nếu có thể."
Chàng cách nàng hơn mười bước, như một đường phân thủy rõ ràng. Chỉ khi nói những lời này, chàng muốn nhìn rõ từng chút biểu cảm trên gương mặt Ôn Hòa An, nên hạ tay xuống, để lộ hàng mi đen nhánh, giọng lạnh như sương tuyết:
"Nàng có muốn theo ta."
"Gϊếŧ trở về không?"
Vừa dứt lời, cả gian phòng và khoảng sân ngoài tựa như đồng thời chìm vào im lặng. Tiếng chim sẻ cũng im bặt. Ôn Hòa An môi mấp máy vài lần nhưng chẳng thốt nên lời, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt.
Cảm giác ấy nên miêu tả thế nào đây? Như một kẻ đang chìm sâu dưới lòng hồ, dần rơi xuống đáy. Khi dòng nước cuối cùng tràn qua mũi, xuyên qua cổ họng và lấp đầy phổi, tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc, thì bỗng dưng có đôi tay kéo lên, nói với nàng rằng: "Ngươi vẫn còn cơ hội."
Nàng chống tay lên mặt bàn, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, nhưng sức lực dồn vào khiến đầu ngón tay ánh lên sắc xanh đỏ.
Trong đầu nàng suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh.
“Chàng tới đây, không phải để gϊếŧ ta sao?” Một lát sau, Ôn Hòa An nghe thấy mình hỏi, giọng nhẹ bẫng, như vẫn chưa hiểu rõ.
Lục Dữ Nhiên liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt xuyên thấu qua tâm trạng chấn động và sự háo hức bất chợt bộc lộ khi nghe lời đề nghị kia. Chàng tựa lưng vào chỗ ngồi cũ, thong thả đáp lại bằng câu hỏi: “Với trạng thái hiện tại của nàng, ai lại không thể gϊếŧ nàng?”
“...”
Cái gọi là “thêm dầu vào lửa” bỗng chốc hóa thành “đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.” Nỗi giận dữ trong lòng Ôn Hòa An phút chốc thu lại như xúc tu bị rút về, nàng thôi không còn đối đầu, cũng chẳng tranh cãi. Nghĩ một chút, nàng lặng lẽ rút cây ngân châm trong tay về, đôi mắt hạnh trong veo như nước xuân vừa tan băng, ánh lên ý cười thuần khiết, ngay thẳng mà thản nhiên.