Vạn Người Ghét Drama Queen Kết Hôn Cùng Đại Lão

Chương 25

Cả phòng im phăng phắc, sắc mặt Trình An cực kỳ khó coi, lộ rõ sự tức giận và xấu hổ đang kìm nén.

Hắn cãi lại: “Chẳng phải là tên tiện nhân cậu đã chủ động quyến rũ Tạ Sùng Nghiễn trước sao? Em trai tôi có thủ đoạn rất cao minh, không biết làm gì khác, nhưng những thủ đoạn bẩn thỉu thì không ai sánh bằng.”

Trình Phạm mỉm cười: “Trong đầu chỉ toàn những thứ bẩn thỉu thì chỉ có thể dùng suy nghĩ bẩn thỉu để phán đoán người khác.”

Nói xong, cậu lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh: “Đừng nói đến chuyện tình cảm giữa tôi và Tạ Sùng Nghiễn không đến lượt người khác phán xét, cho dù cuối cùng chúng tôi ly hôn, thì tôi cũng không đến nỗi mất mặt phải không? Cuộc sống và giá trị của các người đều dựa dẫm vào người khác sao? Nếu đúng như vậy, các người thật đáng thương, cũng không trách các người mãi mãi không thể lên được mặt trận của gia tộc, chỉ có thể đứng sau lưng vỗ tay hoan hô, dùng việc bôi nhọ người khác để thỏa mãn chút lòng tự trọng đáng thương của mình.”

Câu nói cuối cùng vừa dứt, cậu dùng lực ném chai rượu vào tường, tiếng vỡ tan lần nữa khiến tất cả mọi người im lặng.

Tạ Dục Thần ngoan ngoãn đứng sau lưng Trình Phạm như một con chim cút, chị dâu họ của cậu ta đỉnh quá, sự tự tin và kiêu hãnh ấy, người khác thật sự không thể bắt chước được.

Hôm nay Trình An mất mặt quá lớn, nói năng không suy nghĩ, the thé mỉa mai Trình Phạm: “Giá trị của cậu là gì? Là lấy một tên đàn ông cục súc, làm một tên chồng hào môn bị ruồng bỏ?”

Trình Phạm vừa định lên tiếng, thì một giọng nói trầm thấp phía sau vang lên.

“Cậu nói ai là tên đàn ông cục súc?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, máu trong người Trình An đột nhiên đông cứng lại, ngước đôi mắt sửng sốt, ngây ngốc nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa.

Những người khác đều nhận ra Tạ Sùng Nghiễn, đặc biệt là phú nhị đại vừa nói Tạ Sùng Nghiễn ra nước ngoài đàm phán hợp đồng, khi thấy anh trai của mình đi theo sau Tạ Sùng Nghiễn, trong tích tắc đã muốn chuồn đi trước.

Tạ Sùng Nghiễn liên tục tăng ca 2 ngày liền mới đến đây, vốn dĩ đã mệt mỏi và khó chịu, giờ đây sự khó chịu đó càng tăng lên gấp bội.

Vẻ ôn nhu dưới cặp kính gọng bạc biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự lạnh lùng và áp bức.

Một tay đút túi, anh bước từng bước đi về phía Trình An, không một hành động thừa, chỉ là nhìn chằm chằm, cũng đủ khiến đám phú nhị đại kiêu căng kia lặng lẽ tránh xa.

Trình Phạm đứng thẳng lưng, bàn tay bị mảnh chai cứa nhẹ nhàng giấu trong túi, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo như cũ.

Lúc này, Trình An hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Tạ Sùng Nghiễn, lo lắng siết chặt nắm đấm, khóe mắt đột nhiên đỏ lên, cúi đầu bất lực.

Hạng Chi và Lâm Vũ Đàm đứng ở cửa, không quên thở dài: “Chắc là từ khi sinh ra, Sùng Nghiễn chưa từng bị gọi là ‘đàn ông cục súc’ bao giờ.”

“Trả lời câu hỏi của tôi.”

Đến bên cạnh Trình Phạm, giọng nói của Tạ Sùng Nghiễn lạnh lẽo đến cực điểm, giọng điệu cưỡng chế khiến Trình An có cảm giác hoảng loạn buộc phải trả lời.

Một lúc sau, giọng hắn nhỏ như tiếng muỗi: “Xin lỗi, tôi nói năng không suy nghĩ.”

Tạ Sùng Nghiễn lạnh lùng liếc nhìn: “Lời nói không suy nghĩ của cậu đã làm tổn hại đến danh tiếng của Trình Phạm và tôi, trách nhiệm do cậu gánh hay do nhà họ Trình gánh?”

Trình An vô cùng hoảng sợ, hắn sợ Tạ Sùng Nghiễn sẽ tìm đến mẹ Trình, như vậy tiền tiêu vặt nửa năm của hắn sẽ bị quản lý.

“Xin lỗi, xin anh xem xét tôi là anh trai của Trình Phạm, làm ơn tha cho tôi.” Giọng Trình An run run, không còn màng đến thể diện, cúi đầu cầu xin.

Trình Phạm chế giễu: “Lúc anh sỉ nhục tôi, có coi tôi là em trai mình không?”

Trình An cúi đầu, siết tay thành nắm đấm: “Tiểu Phạm, cậu hãy tha cho tôi, là lỗi của tôi.”

Trình Phạm lạnh lùng tránh ánh mắt của hắn.

Tạ Sùng Nghiễn liếc nhìn những người khác, mọi người vội vàng đến gần và cúi đầu xin lỗi Trình Phạm.

“Xin lỗi Trình Phạm, là tôi nói năng bậy bạ.”

“Chúng tôi không tốt, xin lỗi Trình Phạm.”

Tạ Sùng Nghiễn không vì họ là những đứa trẻ mười chín hai mươi tuổi mà dễ dàng bỏ qua, anh hỏi Trình Phạm: “Tha cho họ chứ? Cũng có thể không tha.”

Câu nói cuối cùng khiến Trình Phạm hơi ngạc nhiên. Cậu nghiêng đầu nhìn Tạ Sùng Nghiễn, mím môi: “Không tha.”

Tạ Sùng Nghiễn: “Được, tôi sẽ giải quyết chuyện này với ba mẹ và anh chị em của họ.”

Nghe nói sẽ bị báo cáo với phụ huynh, đám phú nhị đại này hối hận đến mức ruột gan quặn thắt, nhìn Trình An bằng ánh mắt đầy ghê tởm và oán trách.

Tạ Sùng Nghiễn nhìn Trình Phạm: “Chúng ta đi thôi.”

Trình Phạm gật đầu rồi đứng dậy.

Trước khi rời khỏi phòng, Tạ Sùng Nghiễn quay đầu lại, để lại một câu cho Trình An.

“Cho dù mục đích của cậu là gì, muốn liên hôn với nhà họ Tạ, thì ít nhất cũng nên soi gương, nhìn nhận lại bản thân mình.”

Sau khi Tạ Sùng Nghiễn và những người khác rời đi, đám phú nhị đại tức tối nhìn Trình An, càu nhàu rồi lần lượt về nhà.