Hai Vị Cậu Chủ Kiên Trì Liên Hôn

Chương 11

"Mẹ kiếp, chẳng phải chỉ là một đống xác chết thôi sao, có gì đáng sợ!"

Nói xong, anh ta vung dao găm chém về phía thi thể phía trước nhất, thi thể này đã bị phân hủy nửa người, nội tạng chảy đầy đất, nó vừa định đưa tay ra bắt tên nhân viên trường thì đã bị dao găm chém làm đôi từ trên xuống dưới.

Trong nháy mắt, thi thể cứng đờ không nhúc nhích, chưa đến vài giây sau, toàn thân xương cốt của nó rơi xuống đất, hóa thành khói đen tanh hôi.

Tên nhân viên vênh váo quay đầu lại, phủi sạch vết bẩn trên dao găm, đắc ý nói: "Băng Xuyên Thi Lâm gì chứ, tôi thấy cũng chỉ —"

Lời nói của anh ta đột ngột dừng lại, vẻ mặt vênh váo trên mặt cũng dần dần biến mất, anh ta không thể tin được cúi đầu xuống, chỉ thấy một bàn tay mọc đầy những vết ban tím xanh từ tim mình xuyên ra, năm ngón tay đó như những cái miệng háu đói, đang không kiêng nể gì xé rách l*иg ngực của anh ta, chỉ trong chốc lát, l*иg ngực của anh ta đã bị cào đến tả tơi.

Anh ta còn muốn nói chuyện, nhưng chỉ cố gắng nhếch mép làm ra khẩu hình, sau đó mặt mày tái nhợt ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Máu chảy lênh láng trên mặt đất, rất nhanh đã đóng một lớp băng, trước khi chết, trong mắt anh ta xuất hiện nỗi sợ hãi chưa từng có.

"Anh ta anh ta anh ta... chết rồi! Chủ nhiệm anh ta chết rồi!"

Tên nhân viên còn lại chỉ cảm thấy giữa hai chân có một dòng nước ấm chảy ra, chân anh ta mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống trước thi thể của đồng nghiệp.

"Im miệng!"

Mặt mày Ách Địch Phu âm trầm, sự việc đến nước này, ông ta cũng biết mình đã sập bẫy, chỉ là ông ta vẫn chưa nghĩ ra, đối phương rốt cuộc là ra tay từ khi nào.

Với đẳng cấp cao của ông ta, bị kẻ địch áp sát tấn công mà không hề hay biết là chuyện không thể nào.

Nhưng bây giờ cũng không kịp nghĩ nhiều, ông ta vung tay lên, trong lòng bàn tay lập tức tuôn ra mắc ma cuồn cuộn, thiêu cháy vài thi thể đang lao tới thành tro đen xám.

Nhưng như thế ông ta vẫn không hài lòng, Ách Địch Phu hét lớn một tiếng, một quả cầu mắc ma khổng lồ tụ lại trong lòng bàn tay ông ta, nó càng lúc càng lớn, cuối cùng phồng lên đến mức có thể bao bọc một người đàn ông trưởng thành.

Năng lực bậc hai của người thức tỉnh cấp A hệ nguyên tố [Mắc ma xâm thực]!

Ách Địch Phu đột ngột ném quả cầu mắc ma ra ngoài, quả cầu có nhiệt độ siêu cao lăn về phía thạch nhũ đang treo lơ lửng, những bướu thịt đó tan chảy dưới sức nóng của nó, nhỏ giọt xuống thành vũng nước đọng ngập không đến mắt cá chân dưới mặt đất, xèo một tiếng, biến thành nhựa đường.

Trong nháy mắt, thạch nhũ bọc thi thể biến mất không còn tăm hơi, trước mặt mở ra một lối đi rộng rãi tối đen, những bức tường đá dày hai bên cũng bị tan chảy hơn phân nửa, bám đầy nhựa đường sau khi lửa mắc ma tắt.

"Điêu trùng tiểu kỹ*." Ách Địch Phu chế nhạo.

*Điêu trùng tiểu kỹ: tức tài chỉ đủ để vẽ được con giun, tài cán chả đến đâu.