Sau khi tiễn người đi xong xuôi, Lục Hân Nhiên đứng dưới mái hiên nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc Lục Hân Lan tới viện của nàng là để làm gì.
Nàng ta bảo có chuyện muốn nói cho nàng biết, nhưng vừa định nói ra thì lại bảy ra dáng vẻ như là không thở được, có thể ngất đi bất cứ lúc nào vậy.
Cuối cùng thì còn chưa nói gì đã trực tiếp bỏ đi luôn…
Vậy rốt cuộc người này đến tìm nàng là để làm chi?
Không phải là để tìm trò tiêu khiển, sau đó truyền tin tức nàng ta ở đây tí nữa thì ngất xỉu ra ngoài, để mấy người Triệu thị kia càng thêm chán ghét nàng đấy chứ?
Nghĩ lại tâm cơ và thủ đoạn của nữ chính trong nguyên tác, nàng không khỏi hít một hơi khí lạnh, hình như cũng không phải là không có khả năng này!
Nàng lại chậm rì rì mà lết vào trong phòng, nhìn mấy thứ trà bánh còn chưa có dọn trên bàn, rửa tay rồi lại quay lại ngồi xuống bàn.
“Hệ thống ơi, nếu nữ chính muốn hãm hại tôi, cậu có thể phát hiện trước được không”
“Đương nhiên là được rồi, cô chớ có khinh thường ta nhé, ta lợi hại lắm đó.”
Ừm, có những lời này của nó là nàng yên tâm rồi.
Dù sao cái mạng này cũng là nhặt không mà được, cứ sống được ngày nào hay ngày đó đi, không đói là được rồi.
Chạng vạng hôm đó, Lục Khang Đức và Lục Tấn Xuyên mới lần lượt về phủ.
Lục Hân Nhiên từ hệ thống mà tìm hiểu được, Lục Hân Lan vừa nhận được tin họ về tới phủ là đã lập tức chạy tới.
Đem những chuyện đã xảy ra hôm nay kể chi tiết lại một lần, không có thêm mắm dặm muối một chút nào, cũng không đơm thêm bất kỳ câu nói làm người ta hiểu lầm nào, thậm chí còn… nói một vài lời hay cho nàng nữa.
Nàng xem tình báo từ hệ thống mà cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Nữ chính giúp đỡ nàng như vậy!
Không phải là thật sự đang chuẩn bị ra chiêu lớn nào đó chứ!
“Người ta trước khi đi không phải đã nói rồi sao, suy diễn là bệnh, phải chữa kìa.”
Giọng trẻ con sâu kín vang lên, làm bàn tay đang cầm điểm tâm của Lục Hân Nhiên chững lại một nhịp, rồi nàng hừ một tiếng, lại tiếp tục nhét điểm tâm vào miệng.
“Cô nương, đại nhân mời ngài qua bên kia một chuyến.”
Sau khi nô tỳ ở trong viện thông báo xông, Lục Hân Nhiên cũng vừa mới biết được tin này từ hệ thống liền thong thả ung dung mà đứng dậy, phủi phủi vụn điểm tâm trên người, thay quần áo rồi ra ngoài.
Trong thư phòng ở tiền viện, Lục Hân Lan đang đưa những bức thư lục soát ra được trong phòng của Tần ma ma cho Lục Khang Đức.
“Phụ thân, chuyện con cùng muội muội bị tráo đổi một cách ác ý này, Tần thị đã nhận tội rồi, ở đây còn có cả lời chứng cho thấy Chu phu nhân đã xui khiến bà ta nữa, chuyện này chúng ta có thể báo quan được không?
“Báo quan?”
【 báo quan? 】
Hai giọng nói cùng lúc vang lên bên tai Lục Hân Lan, nàng không cần xoay người lại cũng biết là Lục Hân Nhiên đã tới.
【 Hắn ta sao có thể báo quan được chứ, trượng phu của Phương Tố Tâm chính là cấp trên trực tiếp của hắn đấy, vợ con làm sao mà quan trọng bằng sự nghiệp được. 】
Giọng nói châm chọc đồng thời vang lên bên tai hai người, sắc mặt của Lục Khang Đức hơi trầm xuống, xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy Lục Hân Nhiên vừa mới vào đến sân, đang đi về phía bọn họ.
Hạ nhân xung quanh vẻ mặt như thường, Lục Hân Lan đứng ở một bên vẫn mang vẻ mặt cẩn thận… Đây là chuyện gì thế, rốt cuộc là ai đang nói chuyện vậy.
【Gọi mình tới đây còn không phải là muốn nói chuyện này không thể truyền ra ngoài, không thể đắc tội cấp trên cũng không thể để Lục phủ bị người trong kinh thành cười nhạo được, thân phận thật sự của Lục Hân Lan cũng không thể để người khác biết, phá hỏng hôn sự của nàng với Tứ hoàng tử à. 】
【Xí, một đống lí do hết sức đường hoàng, chỗ nào cũng là nghĩ cho bọn họ cả, sao bọn họ không chịu nghĩ cho mình đây. 】
【 Chê tôi phiền thì tìm tôi về làm gì, tôi ở nông thôn cũng có phải sống không nổi nữa đâu, trong lòng thì ghét bỏ ngoài mặt lại làm ra vẻ ban ơn, thật làm người ta thấy buồn nôn. 】
Những tiếng chửi rủa liên tiếp làm Lục Khang Đức kinh ngạc vô cùng.
Hắn hơi kinh ngạc mà nhìn Lục Hân Nhiên, ngay sau đó thì khϊếp sợ phát hiện ra những gì hắn nghe được là tiếng lòng của nàng.
Con ngươi của hắn co rút lại, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mà, cái người đang hơi rũ đầu, có vẻ thành thật dễ bắt nạt đang đi tới, trong lòng vậy mà đã mắng hắn đến nỗi không bằng cả rác rưởi rồi.
Ánh mắt hắn lập tức toé lửa, Lục Hân Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn một cái, lại lập tức gục đầu xuống.
【 Sao tự nhiên lại nổi giận thế? Không phải là cũng giống như Triệu thị, nhìn mình một cái cũng thấy khó chịu đấy chứ? Nếu bọn họ muốn đuổi mình ra khỏi Lục phủ, không biết mình nên đòi bao nhiêu tiền nhỉ? 】
Tiếng lòng hỗn loạn kia lại chui vào trong tai, làm Lục Khang Đức không nói được câu nào mà nhắm mắt lại.
“Đi vào ngồi đi.”
‘Vâng, phụ thân.”
Lục Hân Nhiên thành thật an phận bước vào cửa, giữa chỗ ngồi cạnh hắn và cạnh Lục Hân Lan, cuối cùng chọn Lục Hân Lan.
Vừa rồi nữ chính không có thêm mắm dặm muối đắp nặn hình tượng trà xanh cho nàng, vậy quyết định tạm thời tin tưởng nàng ta chút đi.
Cảm nhận được ý định tin tưởng ấy của Lục Hân Nhiên, Lục Hân Lan vui vẻ thở ra.
Cái cô “đồng hương” thích suy diễn này cũng không phải loại nuôi rồi vẫn không thân nổi!
Có những lời nói mới rồi của Lục Hân Nhiên, những lời Lục Khang Đức đã chuẩn bị sẵn trong lòng đang định nói ra cũng nói không nổi nữa.
Hắn không biết những tiếng lòng đó Lục Hân Lan có nghe được hay không, nhưng giờ cả người hắn cứ thấy bồn chồn bất an, đứng ngồi không yên kiểu gì đó.
【 Sao cứ ngồi yên táy máy lung tung thế? Người quân tử không phải nên là luôn bất biến giữa dòng đời vạn biến à? Hay là bệnh trĩ lại phát tác rồi? Phải xem thử tin tình báo của hệ thống xem. 】
Gì mà tình báo gì mà hệ thống cơ?
Đột nhiên lại nghe được một câu tiếng lòng to tướng này, Lục Khang Đức có hơi ngây người, sau đó liền cảm nhận được cái gì gọi là mất mặt đến chết ngay trước mặt con gái.
【 Hử, bệnh trĩ có phát tác đâu, sao vẫn cứ đứng ngồi không yên thế? Nhưng mà hắn cũng dễ thẹn thật đấy, lần nào không thoải mái cũng chỉ trộm giải quyết một mình, núp trong phòng dùng thuốc mỡ lấy từ chỗ thái y mà bôi lên miếng thịt đó của mình, cho nên dù là các thϊếp thất hay là Triệu thị cũng đều không biết “có chuyện khó nói” của hắn là như vầy đâu. 】
Lục Khang đức lại càng thêm đứng ngồi không yên hơn nữa, rất là giống lúc lý do khó nói của hắn phát tác.
“Các con, các con cứ về trước đi, chuyện này ta sẽ bàn bạc chi tiết lại với mẫu thân của các con sau.”
“Phụ thân, hôm nay chuyện trong viện của mẫu thân làm có hơi lớn đấy, tin tức trong phủ này sợ là rất nhanh sẽ truyền đến tai của Chu phu nhân.”
Nếu muốn truy cứu thì phải hành động ngay đi.
Mà nếu cứ như vậy mà bỏ qua… Lục Hân Lan mím môi, cứ thấy đối với người bên cạnh mình cũng quá là bất công.
Lục Khang Đức nghe ra được những lời không nói ra của nàng, hắn ý vị thâm trường mà nhìn nàng một cái.
“Lan Nhi đã nghĩ kỹ hay chưa?”
“Dạ, con gái đã nghĩ kỹ rồi, phụ thân à, con gái chỉ muốn trả lại sự công bằng cho muội muội thôi.”
Nàng không phải là nguyên thân, thật sự không thể có lý có cứ mà cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về Lục Hân Nhiên như vậy được.
Sau khi nghe cuộc nói chuyện cứ như đánh đố của bọn họ, Lục Hân Nhiên mờ mịt mà ra khỏi thư phòng, nàng quay sang nhìn Lục Hân Lan đang cười đến là ôn hoà bên cạnh một cái.
Muốn hỏi mấy câu, nhưng lại sợ với đầu óc này của mình thật sự sẽ không thể sống quá ba tập, rối rắm cả nửa ngày, cuối cùng vẫn rũ đầu xuống phi thật nhanh đi.
Lục Hân Lan đứng nhìn theo, nghe tiếng lòng của nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa, lại đợi tới khi bóng dáng của nàng cũng biến mất nơi cuối con đường mòn, bấy giờ mới thu ý cười trên mặt lại, hỏi hạ nhân bên cạnh.
“Tổ phụ đã về phủ chưa?”
“Thưa đại cô nương, lão gia đã về rồi ạ, vừa mới tới Chiêu Vân viện.”
Lục Hân Lan ừ một tiếng, Lục Tấn Xuyên tới viện của Bùi thị, vậy những chuyện đã xảy ra trong phủ hôm nay tự nhiên cũng sẽ biết, vậy chuyện này nàng cũng không phải qua đó nhắc lại làm gì nữa.
“Về thôi”.
Nàng bước lên con đường mà Lục Hân Nhiên vừa rời đi, cố nhanh chân hơn một chút, lại bắt đầu nghe được tiếng lòng đứt quãng.
Lục Hân Nhiên đang cân nhắc trong lòng xem tối nay ăn gì.
Phòng bếp sẽ đưa đồ ăn tới từng viện, tuy rằng làm gì cũng đã có tiêu chuẩn, nhưng nếu yêu cầu không quá đáng, lại đưa đơn yêu cầu tới phòng bếp, họ cũng vẫn có thể làm xong rồi đưa qua.
Cả ngày hôm nay nàng đã ăn điểm tâm rồi, cảm thấy ngấy hết cả miệng, bữa tối muốn ăn gì đó thanh đạm chút chút.
【 Hay là bảo phòng bếp làm canh cá chua đi, để đỡ ngấy là rất thích hợp. 】