Edit: Nhân Quân
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Chỉ mất thời gian một bữa ăn, mà Lai Hỉ đã hỏi thăm chi tiết về bọn họ một cách rõ ràng rồi.
Cậu nói không sót chút gì cho Tô Ngôn Phong nghe: "Xảo Nhi và Thúy Nhi bị bắt cóc rồi bán vào cung, Đa Phúc Đa Thọ còn lại vì trong nhà nghèo khổ, cho nên mới bằng lòng nhập cung tịnh thân. Bọn họ bốn người đều là Trạch Đoái.”
Trạch Đoái có số lượng lớn nhất, chiếm tới chín phần. Hơn nữa Trạch Đoái không có thời kỳ Vũ Lộ và thời kỳ Tín Triều, đối với Tín Hương cũng không có cảm giác.
Tất cả nữ nhân, dù là Thiên Càn, Địa Khôn, hay là Trạch Đoái, thì đều có thể mang thai. Tuy nhiên Địa Khôn nam tử có cơ hội mang thai rất nhỏ, “xác suất hiếm có” này tương đương với cơ hội trăm năm có một.
Vì vậy hầu như tất cả cung nữ thái giám đều là Trạch Đoái. Thứ nhất vì họ rẻ và thứ hai điều đó có thể giúp tránh rắc rối.
***
Từ cung này đến cung khác, tuy môi trường khác nhau, nhưng lối sống không phát sinh ra nhiều sự thay đổi.Qua nửa canh giờ, Tô Ngôn Phong liền nghỉ ngơi.
Y tựa người vào giường nhỏ, mái tóc dài hơi ướt, xõa ra giống như thác nước. Ánh nến lung linh, đang phản chiếu khuôn mặt của y, cho nên ở cuối mắt y có một chút ánh nến, nhìn thực sự rất đẹp.
Y đang cầm một cuốn sách trên đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, vẻ mặt nghiêm túc tập trung, khiến người ta không nỡ làm phiền y.
"Quả thực có chút nông cạn."
Trong đầu y chợt vang lên một giọng nói, hình ảnh cũng theo sát sau đó.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, Tô Ngôn Phong liền bất mãn cau mày, lợi dụng xung quanh không có người: "Ngài mới thật nông cạn! Ta đã đọc rất nhiều thơ!"
Vừa dứt lời, Lai Hỉ liền mở cửa bước vào, vẻ mặt như trời sập: "Công tử! Không ổn rồi!"
Tô Ngôn Phong ngồi thẳng dậy: "Có chuyện gì vậy?"
"Vừa nãy có một thái giám đến nói, xa giá của Hoàng thượng đã đến Thính Phong Các rồi, cho nên lập tức sẽ tới đây!”
Cuốn sách trong tay y bị siết chặt.
“Hoàng thượng lẽ nào là muốn để công tử thị tẩm sao ạ?!” Lai Hỉ lo lắng quay người lại.
"Ngươi đi ra ngoài chờ đi." Tô Ngôn Phong đóng sách lại, "Ta đi chuẩn bị một chút."
Sau khi cửa đóng lại, Tô Ngôn Phong từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ, rồi mở ra, bên trong có một nguyên bảo. Sau đó y nhấc hộp bằng một tay và chạm vào đáy hộp bằng tay kia.
Một tầng lửng hiện lên ở dưới cùng của chiếc hộp. Bên trong có những chai sứ trắng giống hệt nhau, trên miệng chai có nút đậy màu khác nhau để phân biệt.
Nhấc chai màu đỏ lên và đổ bột màu trắng bên trong vào các khoảng trống giữa các móng tay. Sau đó chiếc hộp được đóng lại và bị đặt trở lại vị trí cũ.
Làm xong những việc này, Tô Ngôn Phong với vẻ mặt bình thường đứng dậy, bắt đầu thay y phục.
Chất độc này sẽ phong ấn máu ở yết hầu lại.
Nếu để y thị tẩm, y sẽ hành thích vua.
***
Sau khi phê xong bản tấu chương cuối cùng, Tiêu Kỳ liền đứng dậy và bước ra bên ngoài điện.
Lý Trung Thịnh đang đợi bên ngoài vội vàng đón tiếp, sau đó mở ô ra: “Trên đường có tuyết, Hoàng thượng cẩn thận bước chân.”
Tiêu Kỳ mặc áo choàng đen, đứng dưới ô, trông còn lạnh hơn cả màn đêm. Hắn nhìn bầu trời tuyết đang bay, với vẻ mặt chăm chú nói: “Năm nay tuyết rơi rất nhiều.”
Ở cùng hắn nhiều năm, Lý Trung Thịnh ít nhiều có thể đoán được Thánh thượng đang nghĩ gì. Nhưng bất luận đoán được bao nhiêu đi chăng nữa, điều quan trọng nhất là phải làm hài lòng Thánh thượng: "Có một câu nói cổ xưa rằng ‘tuyết lành báo hiệu năm bội thu’ và cảnh tượng này chính xác là những gì nó nói."
Trên đường trở lại Triều Lộ điện, Tiêu Kỳ đột nhiên hỏi: "Y được sắp xếp ở đâu?"
Lý Trung Thịnh đi cùng hắn phản ứng rất nhanh: “Hồi Hoàng thượng, đang ở Thính Phong Các ạ.”
Tiêu Kỳ "Ừm" một tiếng, không nói lời nào.
Lý Trung Thịnh suy nghĩ một chút, mạo hiểm suy đoán thánh ý: "Xa giá đến Thính Phong Các!"
Tiêu Kỳ không nói gì, coi như là ưng thuận.
Lý Trung Thịnh bề ngoài nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng chấn động.
Kể từ khi lên ngôi, Hoàng thượng chỉ ở lại hai nơi. Đầu tiên là Chính Đức Điện, nơi xử lý chính vụ và người có thể ngủ lại ở sảnh bên. Chỗ khác là tẩm cung, Triều Lộ Điện.
Đây là lần đầu tiên đi tới tẩm cung của một phi tần.
Nhưng nghĩ đến những gì ông nhìn thấy ban ngày, ngược lại lại không khó để hiểu được động thái của Hoàng thượng. Ai cũng có niềm yêu thích cái đẹp, dù tâm trí có kiên định đến đâu, khi gặp phải một tuyệt sắc nhân gian, cũng sẽ rung động mà thôi.
Lý Trung Thịnh tỉnh táo lại, liếc nhìn tiểu thái giám bên cạnh. Đối phương ngầm hiểu, cho nên đi báo tin trước.
Sau một khắc, Long Liễn đã tiến vào Thính Phong Các.
Trăng tròn trên bầu trời, ánh trăng và tuyết phản chiếu lẫn nhau, trong trời đất thì mông lung mờ mịt. Ngoài ra còn có vẻ đẹp độc nhất và lạnh lùng.
Những bông tuyết đang dồn dập rơi xuống, còn trên mặt đất đang có một người quỳ trên tuyết.
Thật ra có sáu người, nhưng ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi một người.
Y cúi đầu, một thân bạch y, như hòa vào khung cảnh tuyết rơi. Mái tóc như mực của y xõa ra, bị gió cuốn đi. Những bông tuyết rơi trên vai cùng đầu y, hơn nữa cũng không biết y đã quỳ xuống bao lâu rồi.
"Thần khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Không có người trả lời.
Tuyết rơi rất dày và không có thời gian để dọn sạch. Cho nên khi dẫm lên nó sẽ phát ra âm thanh “cạch cạch.”
Một đôi ủng đen thêu hình rồng xuất hiện trước mắt Tô Ngôn Phong, mép ủng dính đầy tuyết. Sau đó xuất hiện một bàn tay rộng. Lòng bàn tay hướng lên, tạo thành một lời mời.
Tô Ngôn Phong ngẩng đầu lên, nhìn đế vương mà không nói lời nào, nhưng suy nghĩ lại sống động dị thường.
Nếu bây giờ hắn bị đầu độc chết, cho dù khinh công của y có tốt đến đâu, cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của các cấm vệ quân ở trong cung. Sẽ không thực tế nếu đầu độc mọi người trong cung điện.
Đối với kế hoạch hiện tại, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.
Tô Ngôn Phong ánh mắt dao động, lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, sau đó y duỗi tay phải ra, rồi chậm rãi chạm vào.
Y từ nhỏ là thể hàn, thêm vào đó vì phải quỳ lâu trong băng tuyết, cho nên tay y sớm đã lạnh như băng.
Nhưng bàn tay của đế vương rất ấm, chỉ kém hơn nước ấm một chút thôi.
Hơi ấm từng chút từng chút một đang truyền ra từ đầu ngón tay.
Tô Ngôn Phong không hề bị ám ảnh bởi sự ấm áp này. Y đang nhìn chằm chằm vào sau đầu của Tiêu Kỳ, trong lòng bồn chồn: Lẽ nào thật sự muốn để y thị tẩm sao?!
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Ngôn Phong: Hoàng thượng ngài thấy móng tay của thần có đẹp không?