Tôi Chính Là Hồ Ly Tinh Nam

Chương 25: Quảng Bá

Mạc Bắc Hồ đứng sau Lộ Trình nhìn lén Tạ Dao, có vẻ có chút khó xử, nghiêm túc suy nghĩ xem nếu họ đánh nhau, cậu sẽ giúp ai.

May mắn là Lộ Trình chỉ hăm dọa Tạ Dao cho vui, chứ không thực sự muốn làm gì hắn.

Anh nghiêng người, nhường đường cho Tạ Dao, cùng với quản gia Trương đee đến giúp anh ta.

“Không cần cậu.” Tạ Diệu liếc mắt nhìn vai trái của anh, ghét bỏ đuổi anh đi, “Tôi muốn tiểu Hồ bế.”

“Ê——” Lộ Trình không phục, Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn tiến lên giúp một tay.

Lần đầu làm quen, lần thứ hai đã quen, giờ Tạ Dao cũng đã quen với việc được Mạc Bắc Hồ bế, thản nhiên thậm chí còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Lộ Trình một cái.

Lộ Trình ngơ ngác: “… Cậu rốt cuộc đến đây làm gì?”

Tạ Dao mỉm cười với quản gia Trương: “Hôm nay chú về trước đi, công ty không có chuyện gì quan trọng thì đừng liên lạc với tôi.”

Quản gia Trương đang định gật đầu thì nghe thấy Tạ Dao nói: “Có chuyện gì cực kỳ quan trọng cũng đừng tìm tôi, tôi cũng không giúp được gì.”

Quản gia Trương: “…”

Nhìn quản gia rời đi, Tạ Dao tựa người thoải mái vào ghế, cười với Lộ Trình: “Còn không rõ à? Tôi đến đây để trốn việc.”

Lộ Trình đầu đau như búa bổ: “Cậu nói ông Tạ sinh ra cậu kiểu gì vậy?”

“Thông thường mà nói.” Tạ Dao nghiêm túc phân tích, “Thế hệ trước và thế hệ sau sẽ bổ sung cho nhau.”

“Giờ tôi không đáng tin cậy như vậy, rất có thể là do cha tôi quá quy tắc, đến mức tôi hoàn toàn phản kháng.”

Lộ Trình im lặng: "Cậu cũng biết phân tích bản thân đấy."

“Nhưng tôi đã nói trước rồi."

Lộ Trình cúi người đe dọa: "Chúng tôi đang cần quảng bá đấy, cậu đừng có quậy phá, đừng có nói gì làm rối loạn trước mặt truyền thông."

Tạ Dao chân thành nói: "Phương thức quảng bá của các cậu trông chẳng khác gì đang quậy phá trong giới giải trí à?"

Lộ Trình: "..."

"Truyền thông sắp đến rồi." Tạ Dao cười và đuổi anh đi, "Cậu mau chuẩn bị đi."

"Tiểu Hồ, đẩy tôi đến chỗ nào không có nắng, tránh gió điều hòa, rồi đưa cho tôi một cuốn tạp chí - sau đó tôi sẽ đãi mọi người cà phê."

"Được." Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu và dẫn hắn rời đi.

Hệ thống tự cho mình là không nghe thấy, trong đầu lảm nhảm phàn nàn: "Yêu cầu nhiều quá, hừ."

Tạ Dao nhìn bóng lưng của Lộ Trình, rồi mới hỏi: "Tình trạng của cậu ấy thế nào?"

"Hả?" Mạc Bắc Hồ ngạc nhiên, "Ai cơ?"

"Tất nhiên là Lộ Trình." Tạ Dao liếc cậu một cái, "Vai trái của cậu ấy, trong lúc luyện tập không nhìn ra à?"

"Lộ ca anh ấy không luyện tập với chúng tôi." Mạc Bắc Hồ thành thật khai báo, "Cường độ tập luyện của anh ấy không giống chúng tôi, chỉ thỉnh thoảng hướng dẫn thôi."

"Nhưng trước đó..."

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc nói, "Cô Khương cũng đã nói về vai của anh ấy, đạo diễn cũng đã nhắc tới, nhưng anh ấy dường như không quá quan tâm."

"Ừm." Tạ Dao nhẹ gật đầu, "Trước khi tôi tiếp quản công ty, anh ấy thực sự đã nghỉ một thời gian rồi."

Mạc Bắc Hồ vểnh tai lên.

"Vai trái đã phẫu thuật." Tạ Dao ra hiệu cho cậu giữ bí mật, "Đây là bí mật công ty, đừng nói ra ngoài."

Mạc Bắc Hồ vội gật đầu.

"Thực ra cậu ấy định tranh thủ nghỉ ngơi một thời gian." Tạ Dao nhẹ thở dài, "Nhưng Thiên Hỏa đổi tôi tiếp quản, có nhiều người bên ngoài đang nói xấu, lại còn tin đồn rằng cậu ấy không hợp với tôi, nên ngay khi tôi tiếp quản, cậu ấy đã không xuất hiện nữa."

"Cậu đã ở bên cậu ấy một thời gian, chắc cũng biết tính cậu ấy, cậu ấy không chịu nổi những lời như vậy, nên lại ra mặt."

"Cậu ấy và lão Đặng hợp tác lâu rồi, đúng không Đặng đạo diễn?"

Tạ Dao mỉm cười gọi một tiếng, Mạc Bắc Hồ quay đầu lại, thấy đạo diễn tay chống hông đi tới bên cạnh họ.

"Lộ Trình là người có đầu óc đơn giản." Đặng đạo diễn cười và nói tiếp, "Nhưng rất chân thành với mọi người."

"Vì thế Đặng đạo diễn mới sẵn lòng tìm kịch bản cho cậu ấy." Tạ Dao chỉ vào ông, cười nói, "Đặng đạo diễn trước đây cũng là một nhân vật có tiếng trong giới điện ảnh, đây là lần đầu tiên ông ấy quay phim truyền hình."

"Thôi nào." Đặng đạo diễn cười lắc đầu, "Đừng khen tôi nữa."

"Trong bộ phim này, mặc dù vẫn sắp xếp nhiều cảnh hành động cho Lộ Trình, nhưng trọng tâm vẫn ở cốt truyện điều tra, cậu ấy phải thử thách nhiều cảnh văn hơn trước."

"Chúng ta cũng không chịu già." Đặng đạo diễn mỉm cười quay đầu lại, "Cậu ấy ba mươi mấy, tôi gần năm mươi, đều dám chuyển thể loại."

"Còn cha cậu nữa, lúc nào cũng rút lui đúng lúc, nói giao công ty cho cậu, mà thật sự dám buông tay."

Tạ Dao mỉm cười: "Nếu ông ấy thật sự buông được, thì cũng sẽ không gọi điện cho tôi giữa đêm khuya, bảo tôi đến xem Lộ Trình."

"Lo cho chấn thương của cậu ấy à?" Đặng đạo diễn phẩy tay, "Hãy để lão gia yên tâm, tôi đang để mắt đến cậu ấy đây. Cậu ấy hồi phục khá tốt, hơn nữa lần này thiết kế hành động cũng được tránh né đặc biệt, sẽ không có vấn đề gì."

"Không chỉ vậy." Tạ Dao nhẹ thở dài, "Lão già nghi ngờ tôi có phải sắp làm công ty phá sản không, đến nỗi Lộ Trình vốn không quảng bá cũng phải lên mạng nói "Bảo bối, có ở đây không?""

"Ông ấy nghĩ rằng tôi đã gây áp lực quá lớn lên Lộ Trình, khiến cậu ấy trở nên quái dị như vậy."

Đặng đạo diễn: "..."

Tạ Dao chân thành nhìn Đặng đạo diễn: "Đặng đạo diễn, đoàn phim của chúng ta không đến nỗi không sống nổi chứ?"

"Chủ yếu là quảng bá tốn tiền quá." Đặng đạo diễn ho nhẹ, "Ngân sách có nhiều cũng không đủ chi tiêu, độ hot tự nhiên mà đến, đừng có mà không lấy."

"Cậu ấy trước đây không thích những náo nhiệt này, giờ đã vui vẻ thì chúng ta cũng phải theo kịp quảng bá..."

Tạ Dao nhẹ gật đầu: "Nghe nói lớn tuổi rồi thì ai cũng thích náo nhiệt."

Đặng đạo diễn: "..."

Tạ Dao lộ vẻ suy nghĩ: "Ban đầu tôi nghĩ, bộ phim này chắc sẽ đạt kết quả tốt, nếu quảng bá thiếu tiền thì tôi sẽ cấp thêm, nhưng nếu mấy người chỉ thích độ hot miễn phí..."

Đặng đạo diễn lập tức đổi sắc mặt: "Vậy vẫn cần."

"Ai lại chê tiền nhiều, tôi còn muốn quay thêm hai cảnh quay thực tế."

Tạ Dao cười khẽ: "Biết rồi, khi họp tôi sẽ giúp ông đề xuất."

"Được rồi, đừng bận tâm đến tôi, mọ người cứ làm việc như thường lệ, hiếm khi có thời gian nghỉ, tôi ngủ một chút."

Hắn cầm cuốn tạp chí mà Mạc Bắc Hồ đưa cho, mở ra che lên mặt.

Đặng đạo diễn vẫy tay với Mạc Bắc Hồ, ra hiệu cậu đi theo mình.

Mạc Bắc Hồ đi hai bước rồi quay lại nhìn Tạ Dao, người đang che sách ngủ - thật sự là đến làm việc nhưng lại ngủ gật.

...

Đoàn phim luyện tập bình thường, gần trưa thì truyền thông đến.

Lần này đến là một nhóm phỏng vấn phát trực tiếp trên mạng, gọi là "Sắp nổi bật", rất biết bắt nhịp thị trường. Nghe nói họ có chút huyền học, các đoàn phim được họ phỏng vấn như thể bị đánh cược, có khả năng cao sẽ thành phim hot.

Người dẫn chương trình là một cô gái trẻ vui vẻ, tên là Hỏa Hỏa, phong cách phỏng vấn khá năng động, cũng muốn là người dám hỏi dám nói, đặc biệt là chương trình phỏng vấn này phát trực tiếp toàn bộ, thường xảy ra cảnh các ngôi sao bị hỏi đến nỗi ấp úng không biết trả lời, khán giả gọi đó là "bị Hỏa Hỏa trêu chọc".

Lúc này, là Hỏa Hỏa mỉm cười tỏa nắng trước ống kính: "Ôi, hôm nay đến đây nhiều người như vậy, có vẻ mọi người đều đến để xem đấy."

Cô cố tình cười xấu xa nói: "Chắc hẳn hôm qua mọi người đã thấy khả năng nấu ăn của đoàn phim rồi, đại thần ra tay, món ăn có thơm không?"

Lộ Trinh đã ngồi xuống chuẩn bị phỏng vấn: "..."

Mạc Bắc Hồ hoảng hốt nhìn anh một cái, vẫn nhớ lời dặn của đạo diễn trước khi lên sân khấu - "Nếu tình huống thực sự không ổn thì có thể che miệng Lộ Trình lại."

Cậu hít sâu một hơi, cảm thấy gánh nặng trên vai mình thật nặng nề.

Hoả Hỏa vừa quan sát bình luận, vừa lén nhìn sắc mặt của Lộ Trinh.

Hôm nay cô cũng hơi phấn khích, dù gì Lộ Trình cũng nổi tiếng là người khó phỏng vấn. Ngay cả khi bị các phóng viên bắt gặp, anh cơ bản là không nói gì dù có bị hỏi đi hỏi lại.

Việc anh đồng ý tham gia phỏng vấn lần này quả thực ngoài dự đoán, ban đầu cô còn nghĩ là chỉ có thể gặp được đạo diễn thôi.

"Được rồi, khán giả dường như đã vào vị trí hết, vậy chúng ta bắt đầu thôi." Hỏa Hỏa giơ micro, "Đừng chớp mắt nhé, tin tôi đi, mỗi chủ đề đều sẽ là điểm hot."

Cô đưa micro cho Lộ Trình, đi thẳng vào vấn đề, "Anh Lộ, xin hỏi anh sau này còn định bán nữa không?"

Lộ Trình vốn đang ngả lưng trên ghế, nghe câu hỏi của cô thì ngồi thẳng dậy.

Anh có gương mặt khá hung dữ, khi không nói chuyện trông có vẻ không dễ tiếp cận.

Lộ Trình suy nghĩ vài giây, trong vài giây ngắn ngủi đó, đã có dòng bình luận bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của người dẫn chương trình.

Rồi Lộ Trình mở miệng: "Tôi còn đang suy nghĩ."

"Phụt." Hỏa Hỏa nén cười, tiếp tục hỏi, "Hiện tại anh có kinh nghiệm gì không?"

"Tôi còn dám nói nữa sao?" Lộ Trình chậc một tiếng, hơi khó chịu, "Họ đều cười tôi."

"Haha!" Hỏa Hỏa cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng, cam đoan đầy tự tin, "Anh Lộ, bọn em không giống họ đâu, họ khuyên anh đừng suy nghĩ nữa, nhưng em sẽ khuyến khích anh, suy nghĩ thêm đi, anh Lộ."

Cô đột nhiên đưa micro cho Mạc Bắc Hồ, "Tiểu Hồ, em biết tại sao chị khuyến khích anh Lộ suy nghĩ thêm không?"

Mạc Bắc Hồ giật mình, đôi mắt tròn to lên một chút, suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời: "Vì chị muốn xem anh ấy lúng túng?"

"Hửm?" Lộ Trình cảnh giác quay đầu lại.

Hỏa Hỏa tròn mắt ngạc nhiên: "Wow, Tiểu Hồ thông minh hơn anh Lộ rồi!"

Lộ Trình im lặng nhìn vào camera, môi mấp máy vài cái rồi lại khép lại.

Dòng bình luận đang được làm mới điên cuồng—

"Cứu tôi với, cười muốn chết! Cái ánh mắt của anh Lộ nhìn vào camera kia trông như chửi thầm vậy."

"Hồ Hồ thông minh! Hồ Hồ nói cho anh Lộ biết! Hồ Hồ tuyệt vời!"

"Bây giờ tôi dường như hiểu tại sao trước đây anh Lộ không nhận phỏng vấn rồi, hóa ra anh ấy là một người hài hước..."

"Khụ." Hỏa Hỏa kìm nén nụ cười càng lúc càng lớn, "Anh Lộ, thật ra hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị một phần đọc bình luận, là đọc những bình luận nổi bật dưới vlog hôm qua."

"Không cần đâu." Lộ Trình mặt không cảm xúc, "Hôm qua tôi đã xem hết rồi, giờ xem cũng không còn hiệu quả gì."

"À…" Hỏa Hỏa tỏ ra tiếc nuối, "Vậy anh có nghĩ rằng sự quảng bá bất ngờ của Thành Phố Tội Ác lần này đã mang lại nhiều niềm vui cho mọi người không?"

"Không." Lộ Trình bĩu môi, "Làm sao tôi biết họ lại đăng cả đoạn tập luyện của tôi lên nữa."

Hỏa Hỏa run rẩy vì nhịn cười: "Thế à, vậy anh nghĩ mình biểu diễn khá tốt phải không?"

"Phải... là do cách cắt ghép của hậu kỳ không đúng phải không?"

"Đúng thế." Lộ Trình tự tin nói chắc chắn, "Tôi đã lên mạng tìm những cặp đôi có phản ứng đặc biệt tốt để học hỏi, mọi người đều làm được, không lý gì chúng ta lại không."

Anh vỗ vai Mạc Bắc Hồ, Mạc Bắc Hồ hợp tác gật đầu.

Hỏa Hỏa nheo mắt lại, với vẻ mặt tò mò: "Anh học những cặp nào thế?"

Lộ Trình định mở miệng, thì hệ thống bỗng hét lên: "Hồ Hồ, chính là lúc này!"

Mạc Bắc Hồ lập tức nhảy lên che miệng của Lộ Trình lại, căng thẳng nói: "Anh Lộ, cái này không thể nói ra đâu!"

Hỏa Hỏa cười gian hai tiếng: "Ồ—cảnh giác thật đấy! Không lọt hố rồi."

Dòng bình luận đã hoàn toàn điên cuồng—

"Buồn cười nhất là Lộ Trình nghĩ mình không buồn cười, mà thật sự anh ấy nghĩ là mình bán rất chạy."

"Anh Lộ, đó là thời đại nghiêm túc hại anh đấy, giờ thời đại đã khác rồi, mọi người thích xem hài hước hơn."

"Hồ Hồ cứu anh Lộ, Hồ Hồ tuyệt vời! Hồ Hồ rất tuyệt vời!"

"Nghe mọi người nói, tự dưng tôi nhớ đến vài cái bán chạy... Đây có phải là kiểu boomerang không?"

"Chưa bao giờ thấy ai nghiêm túc thảo luận chuyện bán không bán thế này."

"Có thể bán thêm cái nữa không? Tôi đã chuẩn bị sẵn để quay lại rồi."

Hỏa Hỏa vừa phỏng vấn, vừa quan sát dòng bình luận, tự nhiên dẫn đến phân đoạn này: "Tôi tin rằng hai vị thầy chắc chắn không chỉ chuẩn bị một vlog, vậy hôm nay có thể bán thêm một cái không?"

Lộ Trình mặt không biểu cảm, khoanh tay: "Không được."

Hỏa Hỏa kinh ngạc: "Hả?"

"Họ đều cười tôi." Lộ Trình khinh khỉnh, "Nên không bán nữa."

Anh đứng dậy, nhìn vào camera nói một câu: "Đã đến đây rồi, mọi người có muốn xem họ huấn luyện không?"

Anh đứng lên, chỉ về phía những diễn viên khác đang tập luyện nghiêm túc không xa, ý muốn dẫn mọi người đi gặp họ.

Hỏa Hỏa trao cho quay phim một ánh mắt, bảo anh ta xách máy quay theo, cả nhóm đều đứng dậy. Cô vẫn chưa từ bỏ, đưa micro cho Mạc Bắc Hồ: "Vậy Tiểu Hồ bán cho mọi người một cái đi?"

"Đừng để anh Lộ cố gắng nữa, Tiểu Hồ em cố gắng một chút, làm chút gì đó mà mọi người thích xem."

Hệ thống vui mừng: "Chính là lúc này! Tiểu Hồ!"