Xét theo lý thì đúng là như vậy.
Mặc dù bên ngoài luôn đồn thổi rằng các thành viên trong nhóm bất hòa, nhưng thực tế, tuy những xích mích nhỏ nhặt không phải là hiếm, "tinh thần đoàn đội" của họ vẫn luôn rực cháy.
Điều quan trọng nhất đối với một ban nhạc chính là cảm giác vinh dự tập thể. Những người thực sự muốn chơi nhạc cùng nhau sẽ không so đo tính toán chuyện được mất giữa các thành viên.
Tuy nhiên, giải Kim Khúc kỳ tới lại có ý nghĩa đặc biệt hơn rất nhiều đối với Ân Chiết Chi.
Là tác giả trẻ tuổi nhất từng giành giải Nhạc sĩ xuất sắc nhất, Ân Chiết Chi từng hai lần liên tiếp được vinh danh trước khi biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Trong suốt năm năm đó, không ít nhà phê bình âm nhạc đã lấy cậu làm ví dụ để tiếc nuối về hiện tượng “cạn kiệt tài năng”.
Không ngờ rằng, 5 năm sau, cậu lại quay trở lại với tư cách giọng ca chính của một ban nhạc nổi tiếng.
Ân Chiết Chi không hề rơi vào cảnh mờ nhạt giữa đám đông như lời đồn. Các nhà phê bình âm nhạc đã phân tích đĩa đơn mới nhất của cậu, nhận ra rằng tài năng sáng tác của người từng rời xa sân khấu, nay dường như còn dẻo dai hơn cả khi cậu nổi danh thuở trẻ.
Nếu nói rằng thuở trẻ, cậu dựa vào linh cảm và trí tưởng tượng, thì Ân Chiết Chi của hiện tại chính là một phiên bản từng trải, trưởng thành sau bao thăng trầm.
Truyền thông không thể khai thác được chuyện gì đã xảy ra trong những năm cậu lánh xa ánh đèn sân khấu. Điều này khiến giới báo chí, vốn chuộng giật gân, cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Tuy nhiên, dưới sự thúc đẩy của "Thái tử gia" đằng sau công ty thu âm, truyền thông luôn dành vô số lời khen ngợi cho giọng ca chính.
Cùng với những lời tán tụng không ngớt của báo chí, các ca sĩ nổi tiếng lần lượt tìm đến để xin bài hát, còn khán giả thì tràn đầy kỳ vọng vào màn thể hiện của cậu tại giải thưởng âm nhạc uy tín nhất—Kim Khúc.
Ai ai cũng muốn biết rằng, sau 5 năm vắng bóng, thiên tài năm xưa liệu có thực sự xứng đáng, hay sẽ rơi khỏi đỉnh cao thần thánh.
Ân Chiết Chi giả vờ ngoan ngoãn, khéo léo dỗ dành đến mức khiến chị Bùi cười tươi như hoa, vui vẻ rời đi. Khi cánh cửa “rầm” một tiếng khép lại, Giải Huyền lập tức mò lấy một điếu thuốc khác, định thần lại sau phen căng thẳng.
Lạch cạch. Lạch cạch. Lạch cạch.
Hắn nghiêng đầu ngậm điếu thuốc, tay che bật lửa mãi vẫn không châm được.
Ân Chiết Chi rốt cuộc không nhìn nổi nữa, cậu đi tới kéo sập cánh cửa sổ đang mở toang, khiến luồng gió đang thổi vù vù cuối cùng cũng lặng đi, Giải Huyền nhờ thế mà châm được thuốc.
Chưa kịp hút một hơi, Ân Chiết Chi đã quay lại, thản nhiên giật điếu thuốc đang lắc lư giữa hai ngón tay hắn. Cậu với tay đưa lên miệng, động tác tao nhã ngậm lấy đầu thuốc, mãn nguyện rít một hơi dài.
Trong làn khói thuốc mờ ảo, đôi mắt sáng màu của cậu khẽ nheo lại, trông chẳng khác nào một con mèo vừa được thoả mãn.
Giải Huyền, người vừa vụng về thất bại, không có mặt mũi để ngăn cản. May mà Ân Chiết Chi, người sắp bước lên sân khấu, luôn biết tự kiềm chế. Cậu chỉ hút hai hơi rồi nhanh chóng trả lại điếu thuốc cho hắn.
Ngón tay lạnh buốt lướt qua khóe môi hắn, Giải Huyền cắn lấy điếu thuốc, ngậm ngùi nói: “Lần này thôi đấy.”
Chưa kịp để Ân Chiết Chi phản bác rằng "Omega có quyền tự do quyết định với cơ thể mình", thì cánh cửa phòng hóa trang vốn đóng kín đã bị mở tung ra.
Ba thành viên còn lại của ban nhạc lần lượt bước vào. Người đi đầu là tay guitar đệm Tỉnh Kế, anh ta huýt sáo một tiếng, pheromone Alpha mơ hồ lan tỏa khiến Giải Huyền bất giác cảm thấy nghẹn ở l*иg ngực.
Tỉnh Kế liếc nhìn khoảng cách gần gũi giữa hai người, buông một tiếng “chậc”: “Thái tử gia, anh thực sự coi trọng tài năng của cậu Omega này, hay chỉ muốn ‘gần quan được ban lộc’ mà giữ một tình nhân nhỏ trong nhóm vậy?”
Từng lời anh ta nói đều chứa đầy sự khinh miệt dành cho Omega.
Những năm gần đây, kiểu thái độ này không phải hiếm gặp và Giải Huyền chưa bao giờ che giấu rằng hắn có định kiến với Omega.
Tuy Giải Huyền và Tỉnh Kế thường xuyên không hợp nhau, nhưng nếu đối phương đổi sang chế nhạo người khác, hắn thậm chí có thể phối hợp bông đùa vài câu.