"Bụp——"
Mùi dâu và bạc hà hòa quyện trong không khí, một đường parabole hoàn hảo của chất bôi trơn bay thẳng vào cây đàn guitar màu gỗ, khiến thùng đàn vang lên tiếng rung động trầm đυ.c.
Hai mắt Giải Huyền đỏ hoe, hắn trừng mắt nhìn người kia, chuẩn bị trách cứ, đến khi nghe thấy tiếng động lạ, hắn lập tức quăng chiếc gối, nhảy khỏi giường, bỏ lại Omega đang cao trào phía sau.
Hắn đi chân trần ngồi xổm trên mặt đất, đau lòng vuốt ve mặt đàn guitar.
May mắn thay, dây còn nguyên và mặt đàn cũng không có vết nứt, nhưng lớp sơn bị bong ra một chút. Giải Huyền xoa vài lần rồi quyết định sẽ dán tạm miếng sticker lên, tuy không đẹp mắt nhưng vẫn tốt hơn là để ám ảnh tâm lý dày vò.
Ánh mắt của Ân Chiết Chi lướt qua bả vai và vòng eo của người kia. Alpha này, lúc nào cũng có dáng vẻ hung bạo, khiến người khác phải dè chừng, Giải Huyền cúi người từ cần đàn vuốt xuống phím đàn, từ mặt đàn đến thành đàn, đôi mắt từng ngập tràn du͙© vọиɠ giờ đây chỉ còn lại sự tập trung và đau xót. Trong mắt hắn, cây guitar kia không phải món đồ bám bụi mà như báu vật vô giá.
Tuy nhiên, cây đàn này không phải là phiên bản giới hạn hay có chữ ký đặc biệt của siêu sao gì. Vì nếu thực sự là bảo vật, sao lại để nó hớ hênh trên giá đàn trong phòng vậy chứ?
Ân Chiết Chi hiểu rõ—Giải Huyền đang cố ý.
Ân Chiết Chi nghe hắn nói gì mà cố ý mua "đồ chơi mới bên gối" để giảm bớt cơn phát tình của Omega, thật ra chỉ là cái cớ đó là để hắn nhìn cậu luống cuống và không cần tự tay chạm vào cậu.
Phụt, Ân Chiết Chi khẽ cười, rút món đồ chơi vẫn đang chăm chỉ xoay bên trong mình ra, đồng thời rút khăn giấy ra lau ngón tay.
Sau khi lau hết chất lỏng đáng xấu hổ giữa các ngón tay, cậu vo tờ giấy lại và ném vào thùng rác. Lau đi hàng nước mắt sinh lý và thấy Giải Huyền hình như cũng không có ý định sẽ đứng dậy.
Vì thế Ân Chiết Chi đành nhẹ nhàng bịt hờ tai lại, chờ tiếng ù ù bên tai lắng xuống.
Khi mùi pheromone kí©ɧ ŧɧí©ɧ tràn ngập căn phòng tan đi. Ân Chiết Chi khép chân lại, nhưng vì mở quá lâu nên phần đùi co giật nhẹ, khiến cậu khẽ nhíu mày.
Cậu kéo chiếc áo khoác nhăn nhúm mặc vào, che đi phần dưới ướt nhẹp, bất chấp luôn việc thứ kia có thể làm vấy bẩn vạt áo của mình.
“Nếu không muốn tiếp tục…” Cậu ho nhẹ, giọng khàn khàn không nhịn được mà trầm xuống: “Tôi về phòng trước, còn nợ hai bài hát.”
Giải Huyền không quay đầu, chỉ nói “Ừm” một phút sau mới uể oải nói thêm: “Mai có lịch trình, đừng thức khuya.”
"Biết rồi."
Ân Chiết Chi trở nên rõ ràng, cậu rời khỏi giường, may mắn thay, chiếc áo khoác đen của đối phương đủ dài, nên sẽ không có ai có thể đến trách mắng cậu, vì sao Omega mà lại để thân mình nhếch nhác vào lúc nữa đêm thế này.
Cậu thản nhiên chạm vào chiếc bàn cạnh giường ngủ, lưng của Alpha không hề cử động chút nào, nhưng trước khi cậu kịp chạm vào tay nắm cửa, thì ai đó đã từ từ đứng dậy và nắm lấy cổ tay cậu.
Đối phương khéo léo dùng lực, đã có thể dễ dàng lấy đi điếu thuốc giấu trong tay áo của cậu.
“Cậu không muốn giọng của mình nữa à?” Giải Huyền bẻ gãy điếu thuốc, rồi buông Omega ra, nhưng không mắng gay gắt lắm, chỉ nói: “Cút về ngủ đi.”
Bị bắt được, Ân Chiết Chi sờ mũi, chiếc áo gió của đối phương buông lỏng lẻo trên người làm lộ rõ vết đỏ kín đặc trên xương quai xanh.
Tất nhiên Omega không biết rõ về sức hấp dẫn của mình, vẫn cố gắng phản bác: "Chỉ một điếu thôi! Tôi cần lấy cảm hứng!"
"Không cần giải thích, bảo vệ giọng ca chính là trách nhiệm của trưởng nhóm.” Giải Huyền thẳng thừng từ chối.
Hắn không muốn tiếp tục ở cùng một phòng với Ân Chiết Chi trong bộ dạng như thế này. Thể chất của Omega quá yếu, nếu hắn chơi bạo lần nữa, chắc chắn Ân Chiết Chi sẽ phải nằm bẹp ba ngày liền.
Lịch trình gần đây rất dày, hắn không muốn bị quản lý kéo tai càu nhàu thêm lần nào nữa.
Ân Chiết Chi vẫn không cam lòng, ánh mắt dán chặt vào hộp thuốc lá. Giải Huyền vốn đã khó chịu, nhìn thấy cậu như vậy thì không khách sáo nữa, hắn giữ chặt cằm đối phương, mạnh mẽ cướp đoạt đôi môi mềm mại kia.