Vừa dứt lời, tôi biết mình đã lỡ miệng. Mãn gia cười lạnh, chỉ vào bà nội tôi, nói: “Lão thẩm, ngay cả cháu của bà cũng nói không có chuyện như vậy. Rốt cuộc thì bà muốn làm gì hả?”
Nhưng bà nội vẫn không dao động, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu ngài còn muốn tôi xử lý tang lễ này, thì phải làm theo lời tôi. Còn không, mời ngài đi tìm người khác làm.”
“Bà nói vậy là đang uy hϊếp tôi sao? Tôi không tin làng trên xóm dưới lại không có ai giúp lo tang lễ được!” – Mãn gia phất tay, dẫn người vào sân khiêng quan tài đi thẳng.
Mọi chuyện diễn biến đến đây thật ngoài sức tưởng tượng của tôi. Quan trọng nhất là tối qua bà nội không nói gì, nhưng sáng nay lại đột ngột quyết định như vậy. Tôi vội hỏi: “Bà ơi, sao phải dùng xích sắt khóa thi thể nhị lão thái gia lại vậy ạ?”
Bà nội không trả lời, chỉ trở về phòng lấy ra ba cây nhang, đưa cho tôi xem. Tôi thấy trong tay bà có hai cây nhang ngắn và một cây nhang dài, tất cả đều đã cháy qua. Bà nội thở dài: “Đây gọi là Đoạn Hồn Hương. Hương này kỵ hai ngắn một dài. Nếu xuất hiện loại hương này, chắc chắn có người chết.”
Nghe đến đây, da đầu tôi tê dại. Bà nội tiếp tục nói: “Ông nội con từng nói, nếu phát hiện thi thể có gì khác thường, hãy thắp ba cây nhang trước mặt thi thể. Nếu nhang cháy thành như vậy, chứng tỏ thi thể có biến. Nếu không xử lý sớm, sẽ gây tai họa cho người khác.”
Nhưng bây giờ thi thể nhị lão thái gia đã bị Mãn gia mang đi, muốn xử lý cũng không còn kịp. Đúng lúc đó, bên ngoài có người hô to: “Mau ra bờ sông! Có người chết đuối!”
Tôi và bà nội nhìn nhau, vội vàng leo lên xe ngựa, rồi để xe chạy thẳng đến bờ sông.
Khi chúng tôi tới bờ sông, nơi này đã chen chúc đầy người. Tôi len lỏi tìm một khe hở, cùng bà nội tiến vào. Trên mặt sông, một thi thể phụ nữ mặc áo dài đỏ đang nổi bồng bềnh. Thi thể trôi dạt theo dòng nước, từ từ hướng về bờ.
“Đây có phải là con dâu nhà ai nghĩ quẩn mà nhảy sông không?”
“Con dâu gì chứ, nhìn đi bộ quần áo trên người nàng kìa, trông giống như đồ cổ đại vậy.”
Các thôn dân chỉ vào thi thể giữa dòng nước, bàn tán xôn xao.
Nhìn kỹ, tôi cũng thấy bộ trang phục trên người nữ thi quả thật không phải đồ hiện đại, mà giống như áo cưới cổ đại.
Thi thể này từ đâu tới?
Tôi liếc nhìn bà nội, bà lắc đầu, ý bảo cũng không rõ.
Khi thi thể trôi đến gần bờ, vài thôn dân dùng gậy vớt lên. Lúc nhìn cận cảnh, mọi người đồng loạt hít vào một hơi lạnh!
Gương mặt nữ thi đã sưng phù đến mức biến dạng, ngũ quan méo mó, chồng chất lên nhau. Hơn nữa, từ cơ thể nàng không ngừng chảy ra chất lỏng tím đen, tanh tưởi kinh khủng.
Tôi nhíu mày, bịt mũi tiến lại gần nhìn một chút, suýt chút nữa không kiềm được mà nôn. Trên người nữ thi đã sinh ra không ít giòi bọ, lúc này chúng đang bò lổm ngổm. Có thể thấy rằng thi thể đã chết một thời gian khá lâu.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả là tay của nữ thi bị trói ngược ra sau, lưng nàng buộc chặt vào một cọc đá hình thù kỳ lạ, trông như nửa thú nửa người.
Một thi thể bị buộc vào cọc đá nặng như vậy, mà vẫn có thể nổi lên từ đáy sông, quả thực chưa từng nghe thấy!
“Thật là xui xẻo!” – Một người chửi thề. Tôi quay lại nhìn, hóa ra là thôn trưởng Tôn Lão Ba Tử.
Tôn Lão Ba Tử liếc quanh, rồi tùy tiện chỉ vài thôn dân: “Đưa thi thể này tới miếu làng trước, còn cậu, đi báo cảnh sát. Đợi cảnh sát tới, để họ xử lý.”
Dứt lời, ông chắp tay sau lưng, quay người rời đi.
Mấy người bị chỉ định lẩm bẩm vài câu khó chịu, nhưng vẫn dùng một tấm chiếu khiêng thi thể về miếu làng.
Đúng lúc này, tôi phát hiện một chi tiết khiến tóc gáy tôi dựng đứng.