Truyện Tà Đấu Tà

Chương 7

Nhìn thái độ của Mãn gia, tôi đoán chắc chắn cái chết của nhị lão thái gia không đơn giản. Như lời bà nội nói tối qua, Mãn gia rõ ràng đang nói dối. Nhưng tình hình hiện tại rất khó xử, đám người của Mãn gia lại nhân cơ hội làm lớn chuyện.

Tôi liếc nhìn đám người Mãn gia dẫn đến. Từng kẻ một đều hung dữ, rõ ràng chẳng có ý tốt.

Tôi cố gắng hạ giọng: “Chú à, hay là thế này. Chú về trước, chờ chúng tôi đi tìm thi thể nhị lão thái gia. Chỉ cần có tin, cháu sẽ lập tức thông báo.” Tôi nói vầy là muốn để cho Mãn gia về trước.

Mãn gia cười nhạt, lắc hai hạt đào trong tay, lạnh lùng nói: “Không có cửa đâu! Hôm nay nếu không có câu trả lời rõ ràng, tôi sẽ không đi đâu hết!”

Tình hình rơi vào bế tắc. Tôi cũng không biết làm thế nào. Lúc này, bà nội chậm rãi nói: “Tiểu Mãn, nếu cậu không tin tôi, thì cũng nên tin gia đình họ Tần. Nếu tôi đã hứa, nhất định ta sẽ làm được. Cậu nể mặt ông nội và cha nó mà đừng làm lớn chuyện ở đây.”

Dân làng đứng xem ngày một đông. Nghe bà nội nhắc đến gia đình họ Tần, nhiều người bắt đầu lên tiếng: “Đúng vậy, gia đình họ Tần mấy đời đều hy sinh vì làng. Sao có thể làm khó góa phụ và trẻ nhỏ như vậy được?”

“Chúng ta sẽ cùng nhau tìm thi thể, đừng làm khó bà cụ!”

Thấy dân làng bắt đầu ủng hộ bà nội, Mãn gia đành nén giận, nghiến răng nói: “Được! Vậy tôi cho các người một ngày. Nếu không tìm được thi thể cha tôi, thì đừng trách sao tôi trở mặt đấy!”

Dứt lời, ông ta vung tay áo hầm hầm bỏ đi cùng đám người.

Ngay khi họ rời đi, tôi quay sang hỏi bà nội: “Rốt cuộc là chuyện gì? Thi thể nhị lão thái gia đã đi đâu?”

Bà nội sờ lên quan tài, lầm bầm: “Lạ thật, bùa trấn thi vẫn còn, tại sao thi thể lại biến mất?”

Không có manh mối nào, đã vậy Mãn gia còn cho chúng tôi có một ngày, nếu đến lúc đó tìm không thấy thi thể nhị lão thái gia, chắc hẳn ông ta sẽ không để yên, nhưng này cũng khó trách, vì đổi lại là ai, khi thi thể cha mình bị mất cũng sẽ không thể bình tĩnh nổi.

Vì vậy chúng tôi đành phân công nhau đi tìm khắp làng. Suốt từ sáng đến tối, tôi và mẹ gần như lật tung cả làng, thậm chí vào cả các khe núi, nhưng vẫn không thấy gì.

Tối đó, khi về đến nhà, tôi thấy bà nội vẫn ngồi trong sân, tay cầm ống tẩu, ánh mắt không rời chiếc quan tài gỗ hòe.

Nghĩ đến việc ai đó vô lương tâm đến mức trộm cả thi thể, tôi giận không chịu nổi. Nhưng giận cũng chẳng ích gì. Ngày mai Mãn gia sẽ trở lại. Nếu không tìm thấy thi thể, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nghĩ vậy đầu tôi đau đớn không thôi, nhưng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, hiện tại u sầu cũng không được việc gì.

Với lại hiện tại tôi cũng mệt quá rồi, cơm cũng không ăn đã bò lên trên giường ngủ, không biết qua bao lâu, tôi chợt giật mình, cảm thấy có người nào đó đang đẩy mình, tôi mơ mơ màng màng bò dậy, thì thấy đó là bà nội.

Bà nghiêm túc chỉ ra ngoài cửa sổ, ra hiệu cho tôi im lặng.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ nương theo hướng tay bà chỉ, nhìn ra sân, nhưng vừa nhìn thấy tôi đã sợ đến mức suýt cắn phải lưỡi.

Vốn dĩ trước đó trong sân đã đóng cửa, nhưng không biết từ khi nào hai cánh cửa sắt lớn đã bị người mở hé ra, tiếp đó có một bóng đen kỳ dị đang ngơ ngác tiến về phía quan tài bằng gỗ hoè.

Sở dĩ tôi nói bóng đen kia kỳ lạ, là vì hành động của bóng đen đó nhìn có vẻ rất cứng đờ, giống như cánh tay cẳng chân đều không thể cử động linh hoạt, trông chẳng khác nào xác chết đang hoạt động.

Tôi đỏ một thân mồ hôi lạnh, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì đã bị bà nội che miệng lại, tiếp đó bà ghé sát vào tai tôi nói: “Là nhị lão thái gia.”

Tôi vừa nghe thấy máy chữ này, não bộ đã lập tức trống rỗng, sau đó tôi cố lấy lại bình tĩnh nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, thì thấy bóng đen đã từ từ nằm lại trong quan tài gỗ hoè.

Là xác chết vùng dậy!

Trong đầu tôi lập tức hiện lên những chữ này. Tuy rằng ở nông thôn, tôi thường xuyên nghe những câu chuyện như xác chết vùng dậy, quỷ ám thân linh tinh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến. Tôi sợ đến mức cả người run rẩy, như thể chiếc lá trong gió.