Bé Con Kim Tiền Xuyên Về Năm 80

Chương 10

Làm Cây Tiền vui thì sau này sẽ có nhiều tiền hơn.

Ừm ha, hy vọng bọn họ hiểu chuyện chút!

Tiểu Đoá Đoá gặm ngón tay, chần chừ nói: "Bà nội nói rồi, lòng người phải biết thế nào là đủ."

"Bác gái nói là với con người, nhưng cô là một cái cây!" Tiểu Kim Quất tự hào ưỡn ngực, cô còn kiêu hãnh nữa: "Cô không phải người, cô không cần biết đủ, cô chỉ cần vui vẻ là được."

Nghe vậy, mắt Tiểu Đoá Đoá sáng lên: "Cháu cũng muốn làm cây."

"Không, cháu là người." Tiểu Kim Quất lắc đầu: "Có cô là cây là đủ rồi, cô có thể chia cho cháu."

Cô thật sự là một cái cây mà, không lừa trẻ con đâu.

Tiểu Đoá Đoá chần chừ vài giây, rồi chậm rãi gật đầu.

Bà nội quản cô bé và anh chị đều rất nghiêm, nhưng cô út thì khác, cô là bảo bối của ông cố bà cố, bà nội không thể quản cô út.

Đồ cô út chia cho cô bé, không phải là cô bé chủ động muốn, chắc là bà nội sẽ không nói cô bé nữa chứ?

Hai cô bé lại vui vẻ, rồi bắt đầu mong chờ chú Hai cùng ông Hai mua bánh bao thịt và quẩy rồi.

"Bây giờ cháu đã muốn ăn rồi." Tiểu Đoá Đoá sờ bụng qua lớp áo dày.

Sáng ở nhà đã ăn rồi, lại uống một bát bột sắn dây, bụng đã no nhưng miệng vẫn đói.

Buồn miệng và bụng đói là hai chuyện khác nhau.

"Cháu cũng muốn ăn." Tiểu Kim Quất nuốt nước miếng, đã bắt đầu tưởng tượng hương vị bánh bao thịt.

Không nói còn đỡ, càng nói lại càng thèm.

Hai cô bé cứ liên tục quay đầu nhìn Lý Ái Đảng.

Khi nào chú Hai/ông Hai mới hết bận nhỉ?

Miệng bọn cô đều đói cả rồi, ông ấy lừa trẻ con đã là rất xấu rồi, giờ lại còn để trẻ con chịu đói thì càng xấu hơn, những ông ấy đừng làm người xấu nha, không thì bọn họ sẽ về mách ông bà nội/ông cố bà cố đấy!

Lý Ái Quốc rửa bát, thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ.

Ông nhìn thấy sự thay đổi của hai đứa trẻ, lúc đầu hai chúng còn ngồi yên, qua một lúc sau đã không thể ngồi yên, vốn dĩ là độ tuổi hiếu động, ngồi lâu chắc chắn không yên được.

May mà Lý Ái Quốc ở nhà thường chăm trẻ con, hiểu rõ tính cách trẻ con, ông sớm đã chuẩn bị sẵn đồ.

Bảo trẻ con ba bốn tuổi ngoan ngoãn một lúc rất dễ, muốn bảo chúng ngồi yên trong chợ mấy tiếng thì không thể.

Nhất định phải có đồ làm giữ yên bọn nó!

Lý Ái Quốc ngẩng đầu gọi: "Đoá Đoá."

Tiểu Đoá Đoá đáng yêu nghiêng đầu: "Ông nội, sao vậy?"

Lý Ái Quốc giơ tay lên: "Ông nội có khoai lang khô trong túi, con lấy ra đi."

Tiểu Đoá Đoá vội vàng trượt xuống khỏi ghế, quả nhiên từ túi áo của Lý Ái Quốc lấy ra hai miếng khoai lang khô, cô bé chạy lại về ghế đưa khoai lang khô cho Tiểu Kim Quất, rồi leo lại lên ghế ngồi.

Bọn cô không đói bụng, chỉ là , rất muốn ăn gì đó.

Khoai lang khô mà Lý Ái Quốc mang đến là loại đặc biệt khô, hai đứa trẻ chỉ có thể dùng răng nhỏ nhai từ từ, cũng thực sự có thể làm chúng ngoan ngoãn lại.

Hai đứa trẻ nhai mất hơn một tiếng vẫn chưa hết miếng khoai lang khô.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin