Mọi người mải chơi đến tận hơn mười một giờ mà không thấy mệt. Trình Nhiễm để ý thấy Quyền Hi chơi cùng một lúc rồi rời đi. Cô có chút lo lắng, liền tìm đến phòng Quyền Hi.
Cô gõ cửa hai lần, không có ai trả lời. Đang định gõ thêm thì bên trong vang lên giọng nói.
Trình Nhiễm đẩy cửa bước vào, thấy Quyền Hi nằm trên giường, thậm chí chưa thay đồ. Khuôn mặt cô ấy hơi ửng đỏ. Trình Nhiễm tìm nhiệt kế đo thử.
“37 độ. Đau đầu không?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Không đau, chỉ hơi chóng mặt.” Quyền Hi đáp, giọng nói yếu ớt.
“Tôi lấy thuốc cảm cho chị uống, xem có hạ sốt được không. Nếu không đỡ thì chúng ta đến phòng y tế nhé.”
Quyền Hi khẽ đáp một tiếng.
Trình Nhiễm pha thuốc rồi đưa cho cô ấy uống. Sau đó, cô ra ngoài tìm Cẩm Ngôn để báo tình hình. Cẩm Ngôn dặn cô chú ý, nếu ban đêm sốt cao thì phải lập tức đưa đi phòng y tế.
Trở lại phòng Quyền Hi, cô nhẹ nhàng đóng cửa, cẩn thận không gây ra tiếng động.
Trên giường, sắc mặt Quyền Hi đã bớt đỏ hơn ban nãy, có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng. Nhưng nhìn đối phương vẫn mặc nguyên quần áo nằm ngủ, trông có vẻ không thoải mái lắm.
“Để tôi giúp chị cởi bớt quần áo, như vậy ngủ sẽ dễ chịu hơn.” Trình Nhiễm dò hỏi.
“Tôi tự làm được.” Quyền Hi yếu ớt đáp.
Trình Nhiễm giúp cô ấy cởϊ áσ khoác, xếp gọn trên ghế. Sau đó, cô lấy một chiếc khăn ướt đặt lên trán Quyền Hi để hạ nhiệt. Xong xuôi, cô kéo một chiếc ghế lại gần đầu giường, ngồi bên cạnh trông chừng.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, chẳng mấy chốc Quyền Hi đã chìm vào giấc ngủ.
Trình Nhiễm lại nhúng khăn vào nước một lần nữa rồi vắt khô, sau đó cởϊ áσ khoác của mình ra, quàng lên người. Đêm nay, cô quyết định sẽ ở lại đây.
Nhìn gương mặt khi ngủ của Quyền Hi, cô cảm thấy đối phương trông có chút yếu ớt, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị thường ngày. Đúng là người đẹp thì dù ngủ cũng vẫn đẹp mà!
Đêm đó, Trình Nhiễm luôn túc trực bên giường, nhiều lần thức dậy để kiểm tra xem Quyền Hi có gì bất thường không. Đến khi chắc chắn tình trạng của cô ấy ổn định, cô mới yên tâm đôi chút.
Sáng mùng Một Tết, thời tiết vô cùng đẹp. Trong phòng, rèm cửa khẽ lay động, ánh mặt trời chiếu xuyên qua, làm cả căn phòng sáng bừng lên.
Bên ngoài trời vẫn rất lạnh. Tuyết rơi mấy ngày trước gặp nắng dần dần tan ra, mặt đất phủ đầy lớp tuyết trắng tinh khiết, làm cho cảnh vật xung quanh trông sạch sẽ lạ thường.