Chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết Âm lịch, không khí ngày càng náo nhiệt, mọi người cũng khó có thể tập trung vào việc huấn luyện như trước.
Quyền Hi đã tìm Nhϊếp Thi Điền vài lần, như thường lệ hỏi thăm tình hình của họ và Nhϊếp Thi Điền cũng lần lượt trả lời đầy đủ.
Nghe xong, Quyền Hi nói với cô ấy: “Tuần sau, dần dần để Trình Nhiễm sang chỗ tôi đi, khối lượng công việc của cậu cũng sẽ giảm bớt một chút. Cô ấy là một nhân tố tiềm năng.”
Nhϊếp Thi Điền không có ý kiến gì về lời đề nghị này, chỉ đáp “Được, tôi sẽ nói với cô ấy.”
“Ừm, khi nào cậu về nhà?”
“Báo, nghỉ phép là vào tuần sau, vừa hay về kịp đón Tết Âm lịch.”
“Tốt, cậu cũng đã nhiều năm không về nhà ăn Tết rồi. Hai bác chắc cũng đang ở nhà, hai người đừng tiếp tục căng thẳng với nhau nữa.”
Nhϊếp Thi Điền đi đến bên cạnh bàn làm việc của Quyền Hi, ngồi nghiêng lên đó, cười nói: “Tôi cũng đâu muốn cãi vã với ông ấy, chỉ là ai bảo ông ấy lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo như thế? Tôi không ở đây, cậu cũng đừng nhớ tôi quá. Nếu muốn mang quà gì, nhớ nhắn cho tôi.”
Quyền Hi không thích người khác chạm vào đồ đạc của mình, cũng không thích có ai ngồi lên bàn làm việc, thế là cô thẳng tay đẩy Nhϊếp Thi Điền xuống.
“A! Cậu đúng là vô tình quá đó, liên trưởng Quyền.”
“Mau về đi.” Quyền Hi hờ hững đáp, giọng đầy vẻ chán ghét.
Nhϊếp Thi Điền biết mình còn nhiều việc phải làm nên cũng không nán lại lâu, nói vài câu rồi rời đi.
Không hay không biết, chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm giao thừa. Vì sắp Tết, đơn vị cũng mua rất nhiều đồ trang trí mang đến doanh trại. Mọi người tất bật trang hoàng, dán câu đối, viết chữ "Phúc", không khí rộn ràng khắp nơi. Nhưng dù là dịp lễ hội, công tác chuẩn bị chiến đấu vẫn phải nghiêm túc, không thể lơ là.
Nhϊếp Thi Điền được nghỉ phép về nhà, còn Trình Nhiễm cũng nhận lệnh đến hỗ trợ Quyền Hi. Thỉnh thoảng cô cũng giúp đưa tài liệu đến cơ quan. Cô làm việc nghiêm túc, tính cách trầm ổn khiến cả lãnh đạo lẫn lớp trưởng đều rất yêu thích. Những việc vặt họ không kịp xử lý đều giao cho cô chạy đi làm.
Như thường lệ, Trình Nhiễm đến cơ quan đưa tài liệu, lần này là một bảng biểu quan trọng. Ngày mai đã là đêm giao thừa, một số lãnh đạo phải về nhà, nếu tài liệu không được gửi đi ngay thì phải chờ rất lâu mới có thể xử lý được.
Cô đến văn phòng của Quyền Hi, lịch sự gõ cửa rồi bước vào: “Liên trưởng, tôi đã đưa tài liệu đến chỗ trợ lý.”