Tác Giả: |
Kháp Cá Nguyệt Lượng
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2024-07-29 21:59:30 |
Lượt Xem: |
1.4K |
Quản Lý: |
Tuyết Đầu Mùa
|
Source: |
https://truyenhdx.com/truyen/tieu-tang-thi-so-xa-hoi-khong-muon-roi-vao-tu-la-trang/ |
Văn án
Văn Hoài cảm thấy bản thân xui xẻo kinh khủng khi lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ mạt thế H văn, một quyển tiểu thuyết mà nội dung kiểu thụ chính đi đến đâu cũng có thể dây dưa mập mờ với công chính là sao?!
Hơn nữa, cậu còn xuyên thành pháo hôi, vừa mở đầu đã làm nhục thụ chính, sau đó bị công chính thay nhau dùng làm “bia đỡ đạn”.
Khỉ thật, thật sự là cậu không dám nhận kiểu cốt truyện như này đâu!
Nhưng trong căn hầm tối đen, Văn Huệ nghe tiếng thở dốc đầy xấu hổ và tiếng xích sắt lắc lư trên đầu mình, cậu không còn nước mắt để khóc, đành lấy hết can đảm giúp đối phương một lần.
“Anh gì ơi, tôi giúp anh thì anh đừng nói lại với bạn trai của anh nhé.”
“Ư, đừng cắn, tôi vừa bị tiêm virus, người và tang thi thế này thì không ổn đâu!”
Văn Hoài xoa xoa bàn tay đau nhức, trong lúc nhân vật thụ chính chưa hoàn toàn tỉnh táo đã trốn mất tiêu.
*
Bắt đầu cuộc sống mạt thế đầy gian nan, Văn Hoài lại "may mắn" đến nỗi đi đến đâu cũng có thể gặp gỡ thụ chính và các công chính của cậu ấy.
Mỗi khi chứng kiến những khoảnh khắc thân mật giữa công và thụ, Văn Hoài chỉ muốn chạy cho lẹ trốn cho nhanh, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân, sợ hãi sẽ phải nhìn thấy những cảnh tượng "nhức mắt".
Thế nhưng, trớ trêu thay, số phận lại trêu đùa cậu. Đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm của thụ chính bỗng hướng về phía cậu ở nơi góc khuất, nở nụ cười rạng rỡ.
"Em muốn đi cùng người đó."
Dưới ánh mắt đầy áp lực của công chính, Văn Hoài đành cứng đầu gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, càng về sau, tình tiết câu chuyện lại càng trở nên kỳ quặc.
Ví dụ, khi đối mặt với tu la tràng, Văn Hoài định lặng lẽ chuồn đi, nhưng lại bị bất ngờ gọi tên.
Công 1: "Để không gây cản trở cho mọi người, Văn Hoài đi theo tôi đi."
Công 2: "Anh Văn Hoài ơi, em sợ quá."
Công 3 giơ cao vũ khí mới chế tạo lên, chặn đường tháo lui của Văn Hoài, nhướng mày ra hiệu muốn cậu lựa chọn.
Văn Hoài: “?”
Cậu liếc trộm nhân vật thụ chính bị bóng tối che khuất, im lặng không nói gì, biết ngay hiểu lầm này hơi lớn rồi, kẻ sợ giao tiếp xã hội như cậu buộc phải gánh vác nhiệm vụ bảo vệ thụ chính.
Nên cậu vội nói: “Tôi bảo vệ cậu ta!”
Các công: “???”
Nhân vật thụ chính vừa dùng tay không đánh nát đầu tang thi nở nụ cười mỉm chi.
*
Một ngày nọ, Văn Hoài biết được một bí mật.
Nhân vật thụ chính luôn âm thầm tìm kiếm một tang thi.
Lo sợ bị lộ, Văn Hoài trốn chạy trong đêm, lại bị người đó chặn lại ở góc khuất.
Dưới gương mặt quyến rũ của thụ chính, đôi môi đỏ mọng cong lên, giọng nói lạnh lùng: “Anh nghĩ nếu em bắt được người đã làm nhục em lúc trước thì em nên làm gì đây.”
Văn Hoài: “…”
Hơi thở nguy hiểm tiến đến gần, tai cậu tê dại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng đầy ám muội, như lời thì thầm giữa tình nhân với nhau vậy.
“Anh, không định chịu trách nhiệm với em sao.”
Văn Hoài cố gắng nở nụ cười, nhất quyết không nhận.
*
Cho đến khi hoàn toàn trở lại thành người, Văn Hoài mới biết, cuốn truyện r18 mà cậu đọc thực chất chỉ là một phiên bản fanfiction, còn cậu thì xuyên vào phần chính văn.
Bị giày vò mấy ngày mấy đêm không thể xuống giường được, cuối cùng Văn Hoài không nhịn được đá một cái vào người bên cạnh, chửi thề một câu.
Khỉ thật, nói là nhân vật thụ chính yếu đuối mà có thấy yếu chỗ nào đâu chứ?!
Nhân vật thụ chính lại chui vào lòng cậu, giọng nói ngọt ngào gọi một tiếng “anh ơi~”.
Văn Hoài: “…”
.