Sau đó mẹ bị bệnh qua đời, bà nội nhiều lần từ quê lên khuyên cha tái giá cưới một người vợ mới, cha Thẩm Kiến Hoa có tình cảm sâu nặng với Liễu Ngọc, cũng sợ mẹ kế đối xử không tốt với Thẩm Ninh nên không tái giá. Càng thêm cưng chiều Thẩm Ninh, thương tiếc con gái tuổi còn nhỏ đã không có mẹ.
Năm Thẩm Ninh sáu tuổi, Thẩm Kiến Hoa đã đưa Thẩm Ninh đi học, học cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, sau đó do bối cảnh thời đại không cho phép, nếu không hiện giờ có lẽ Thẩm Ninh đã lên đại học, dù sao thành tích của Thẩm Ninh cũng luôn đứng đầu.
Vì vậy bà nội cũng có ý kiến với Thẩm Ninh, cảm thấy Thẩm Ninh là vật cản.
Bà ta vốn đã thích cháu trai hơn nên lại càng không ưa Thẩm Ninh.
Có con trai mới tính là có người nối dõi, dù là thế kỷ 21, một số người vẫn có tư tưởng như vậy.
Ngồi trong thời gian dài nên thực sự có chút khó chịu. Trên tàu hỏa các loại mùi pha trộn với nhau, có một loại mùi không thể tả được, cũng may là không phải mùa hè, nếu không chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy chua chua.
"Đoàn tàu sắp đến nhà ga huyện An, các đồng chí xuống tàu vui lòng cầm sẵn đồ đạc tùy thân của mình, xếp hàng chờ xuống tàu."
Thời gian trôi qua thật nhanh! Tiếng loa phóng thanh truyền đến, chú Diệp tới giúp cô lấy đồ từ bên trên xuống, Thẩm Ninh cầm một cái túi đựng quần áo đi theo sau ông ấy.
Cô vẫn hơi hồi hộp, không biết đổi một linh hồn mới liệu có bị phát hiện hay không, đột ngột gặp biến cố lớn, ít nhiều đều sẽ có chút thay đổi, cô Thẩm Kiến Hồng cũng không thường xuyên trở về, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?
Tàu hỏa chật ních, là phương tiện giao thông chính ở những năm 70, 80, hết chỗ ngồi, trên lối đi lại cũng đứng đầy người, nếu không có dượng nhờ người mua vé tàu hỏa, Thẩm Ninh sẽ phải đứng mười mấy tiếng.
Thực sự rất chật, không phải Thẩm Ninh tự bước đi, mà là bị chen ra khỏi toa tàu.
"Phù phù!", ôi, cuối cùng cũng được hít thở không khí tươi mới. Thẩm Ninh xách hành lý quan sát xung quanh, tất cả những cảnh tượng xung quanh giống y như trong tưởng tượng của cô.
Người ra vào nối liền không dứt, quần áo ở thời đại này chủ yếu là màu xám màu đen và màu xanh lá, không có màu sắc quá rực rỡ, Thẩm Ninh cẩn thận quan sát để không bỏ lỡ người đến đón mình.
"Con bé Ninh, ở kia, đi theo chú." Diệp Quốc Phú chỉ về một hướng, ông ấy nhìn thấy trên tấm bảng kia viết Thẩm Ninh.
Chu Thời An giơ bảng, một đôi chân dài không có chỗ sắp đặt, chán nản nhìn xung quanh, đột nhiên đồng tử anh hơi co lại.
Vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô gái này, khuôn mặt trong sáng như ngọc, đôi mắt to sáng ngời giống như sao trời rực rỡ, một vẻ đẹp không thể tả, dáng người yểu điệu mảnh mai, mặc một chiếc áo chiết eo màu xanh dương nhạt và chiếc quần màu đen, tóc tết hai bím, cách ăn mặc rất bình thường nhưng ở trên người cô lại trông rất xinh đẹp.
Trong lòng Chu Thời An hơi rung động, cơ thể vô thức đứng thẳng hơn, nhìn chằm chằm cô bước về phía anh, tay không khỏi nắm chặt hơn.
Thẩm Ninh đi theo Diệp Quốc Phú tới, nhìn từ xa chỉ cảm thấy anh lính này thật cao, dáng người thẳng tắp, trên người mặc quân trang bốn túi, vai rộng hông hẹp, dáng người rất tốt, trông đã cảm thấy an toàn! Dù là ở đâu, cô đều luôn có một chút thiện cảm tự nhiên với quân nhân.
Sau khi đi đến trước mặt anh thì chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nghiêm nghị như tạc, sống mũi cao thẳng, lông mày cao, trông vô cùng cao quý và đẹp trai. Có lẽ anh đã chú ý đến ánh mắt của cô nên khóe miệng hơi nhếch lên, Thẩm Ninh lập tức không dám nhìn thêm nữa.
"Chào đồng chí, xin hỏi là Hứa Thanh Sơn để đồng chí đến đón người phải không? Có thể xem giấy tờ của đồng chí không?" Diệp Quốc Phú cẩn thận hỏi.
Chu Thời An bình tĩnh lại rồi nói: "Đoàn trưởng có việc đột xuất không đi được nên nhờ tôi tới đón đồng chí Thẩm Ninh, chào chú, tôi là Chu Thời An. Đây là giấy tờ của tôi."
Vừa nói vừa lấy giấy chứng nhận sĩ quan từ trong túi áo ra.