Hứa Thanh Sơn là đoàn trưởng, được phân chia cho một căn nhà 100 mét vuông, ba phòng ngủ và một phòng khách, lúc ấy vẫn chưa xây tòa nhà tập thể, cũng chỉ có nhà trệt có sân, lại xây thêm một gian nhà bếp nhỏ và nhà vệ sinh ở trong sân, còn có thể trồng chút rau, tiện lợi hơn ở nhà tập thể nhiều.
Hai thằng nhóc ở chung một phòng, bà ấy và ông Hứa ở một phòng, còn một phòng vốn là thư phòng, nhưng trước khi Thẩm Ninh đến, Thẩm Kiến Hồng đã dọn thư phòng ra rồi.
Rèm cửa hoa nhí, ga giường mới tinh, còn có một cái bàn đọc sách, tất cả đều thể hiện sự coi trọng của Thẩm Kiến Hồng đối với Thẩm Ninh, anh hai không còn, đến bà ấy còn cảm thấy không chịu nổi, càng đừng nói Thẩm Ninh, Thẩm Kiến Hồng rất thương Thẩm Ninh.
Một gia đình đang yên đang lành cứ thế mà tan rã... Nghĩ một lúc là vành mắt lại đỏ hoe, còn chưa kịp bi thương đã bị tiếng kêu ma quái của cậu con trai út làm cho tức đến bật cười.
"Mẹ, mẹ, con đói." Hứa Hướng Bắc quăng cặp sách lên ghế rồi đến phòng bếp tìm Thẩm Kiến Hồng, Hứa Hướng Nam khoan thai đi vào sau.
"Quào quào, có thịt, mẹ, làm thịt kho tàu đi, con thích ăn, anh con cũng thích ăn." Có thịt ăn, nghĩ thôi đã thấy sung sướиɠ.
"Ăn cái gì, chỉ biết có ăn, hôm nay chị Ninh Ninh của con sẽ đến, để tối rồi ăn, con mà đặt tâm hồn ăn uống của mình vào việc học tập thì tốt biết mấy!" Thẩm Kiến Hồng đập Hứa Hướng Bắc một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Học tập có tác dụng gì chứ, cũng có được thi đại học đâu! Chị Ninh Ninh sắp tới à? Tốt quá rồi, Hứa Hướng Bắc rất thích người chị họ xinh đẹp này, Hứa Hướng Nam cũng rất thích. Tuy bọn họ chưa từng gặp người thịt nhưng hàng năm cha Thẩm đều sẽ gửi ảnh của Thẩm Ninh cho Thẩm Kiến Hồng, hai anh em đều từng được xem, Thẩm Ninh cũng thường xuyên gửi một ít đồ chơi nhỏ và đồ ăn ngon cho hai anh em.
Tính toán thời gian thì chắc hẳn ông Hứa đã đón được Ninh Ninh rồi, ngồi tàu hỏa tới đây thực sự rất khổ, đến bà ấy còn không chịu nổi, sức khỏe của Ninh Ninh lại yếu, cũng không biết ra sao rồi...
Hứa Thanh Sơn nhắn nhủ chính ủy đôi điều, đang chuẩn bị đi thì đột nhiên nhận được thông báo có lãnh đạo của quân đội thủ đô tới kiểm tra, vậy là không thể đi được, đang dặn dò để lính cảnh vệ Tiểu Chu đi đón.
"Tiểu Chu, làm phiền cậu đến nhà ga đón một người, tên là Thẩm Ninh, là một cô gái 18 tuổi."
Tiểu Chu đang chuẩn bị đồng ý.
"Đoàn trưởng, để tôi đi cho, đúng lúc có chút việc phải đến thành phố." Chỉ thấy một quân nhân mày kiếm mắt sáng, dáng người thẳng tắp mở miệng nói.
"Thời An à, không làm chậm trễ chuyện của cậu chứ?" Trên mặt Hứa Thanh Sơn có chút do dự.
"Đoàn trưởng, không ảnh hưởng đâu." Anh vốn không có việc gì ở thành phố, chỉ là muốn tránh cha già, kẻo ông ấy lại lải nhải bắt anh kết hôn, đúng lúc có thể đi nhà ga đón người.
Chu Thời An chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, quân hôn không dễ dàng, nhìn mẹ của anh là biết, trong nhà có chuyện gì, cha không bao giờ ở nhà, anh không muốn hôn nhân của mình mang đến bất hạnh cho người khác.
"Vậy thì làm phiền cậu rồi, có thời gian sẽ mời cậu đến nhà ăn cơm." Hứa Thanh Sơn cười nói. Thanh niên Chu Thời An này có tố chất cứng rắn, có dũng có mưu, tuổi còn trẻ đã là doanh trưởng, tiền đồ rất rộng mở.
Nhưng hôn sự lại là một chuyện khó giải quyết, không biết bao nhiêu lính thiếu nữ của đoàn văn công đều thích cậu ấy, nhưng cậu ấy lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng dọa người ta chạy hết.
Lần này chủ động giúp ông đi đón người, xem ra trước đây đã hiểu lầm cậu ấy rồi, Hứa Thanh Sơn nghĩ thầm, rõ ràng Chu Thời An là một người ngoài lạnh trong nóng mà, xem ra phải dặn Kiến Hồng để ý một chút, xem có cô gái nào tốt để giới thiệu cho Chu Thời An hay không.
Mà lúc này, nếu như Chu Thời An đang ở trên đường mà biết được, chắc sẽ trả lời một câu rằng, chú nghĩ nhiều rồi.