Cô gái phía trước che mặt cười trộm, anh đứng phía sau đang ôm tập sách, tâm không tạp niệm nhìn thẳng về phía trước.
Khi đó vẫn là mùa đông, đồng phục học sinh là chiếc áo gió rất nặng, quần áo của Tống Thanh có vẻ bạc màu hơn hẳn so với bạn bè khác, chắc là do vò quá kỹ dẫn đến trắng bệch, không cần nghĩ cũng biết có thể là do quần áo quá cũ hoặc đó là đồng phục do đàn anh, đàn chị khóa trên để lại.
Có chút hơi lớn, không quá vừa người nhưng anh mặc vào rất đẹp mắt. Suy cho cùng thì là do anh vốn rất đẹp trai, ngũ quan tương đối tinh xảo, vẻ ngoài ưa nhìn, mái tóc được cắt ngắn để lộ ngũ quan thanh tuấn.
Quần đồng phục cũng rất dày, đám bạn đứng bên mặc vào trông hơi mập, cả con trai hay con gái đều vậy nhưng anh không giống như thế, bởi vì vóc dáng anh cao, hai chân thon dài.
Đồng phục học sinh kia mặc trên người anh mang đến cảm giác thời thượng, chính là phong cách rộng rãi thịnh hành nhất hiện nay.
Ngày đó ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người anh, sườn mặt cùng cần cổ thon dài nằm dưới một tầng ánh sáng, lộ ra vẻ thanh lãnh đạm mạc, thần thánh không thể xâm phạm.
Tấm thứ hai là bức cô gái kia ngã sấp xuống, hấp dẫn lực chú ý của anh, đó là cảnh tượng anh quay đầu nhìn lại.
Cậu thiếu niên mới mười bảy, mười tám tuổi đứng giữa đám thanh thiếu niên, góc nhìn chính diện càng thêm kinh diễm, ánh mắt sáng lấp lánh rất có thần, sống lưng thẳng tắp. Sự hăng hái và cốt khí của cậu thiếu niên không thể bị ngăn cản bởi bộ quần áo cũ nát, giống như là ánh sáng bị màn vải màu đen che khuất, cho dù che kín hơn nữa thì vẫn sẽ có chút ánh sáng lộ ra.
Biết nói như thế nào đây, là bắt không được, nhào không được, cũng áp không được.
Mấy tấm ảnh chụp sau đó đều ghi lại cảnh người trẻ tuổi này phong hoa như thế nào, tuyệt đại như thế nào.
Giống như cây trúc mới mọc từ dưới đất, cũng giống như một tầng tùng bách cứng cáp, không thể bẻ cong được cành của nó, không ngăn cản được nó nảy mầm mọc rễ lớn lên, tràn trề sức sống, thế như chẻ tre.
Nam Chi nhìn tấm ảnh chụp, ánh mắt không khống chế được dừng lại ở đôi chân bị bộ đồng phục học sinh đơn giản dày nặng kia bao lấy, chỉ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Thật dài, thật nhỏ, thật thẳng.
Nhìn đôi chân thon dài cân xứng xinh đẹp, nếu như không xảy ra tai nạn thì đôi chân kia vẫn còn đó, thon dài trắng nõn.
Có tất cả năm, sáu tấm ảnh chụp, Nam Chi nhìn thật lâu, nhìn xong vốn định cất tấm ảnh chụp đi, trong lúc vô tình mới chợt phát hiện cô gái ngã sấp xuống đang nhìn về phía sau.
Cô tiếp tục lật xem tấm khác, mới chú ý tới thật ra từ đầu tới cuối, cô gái này đều để ý phía sau.
Từ lúc bắt đầu che mặt cười trộm, dư quang đã liếc về phía sau. Cô ấy cố tình ngã sấp xuống cũng là để có thể nhìn về phía sau, tuy mình bị ngã nhưng vẫn quay đầu nhìn lại.
Nam Chi quay đầu nhìn tấm thứ nhất, từ khe ngón tay hơi mở ra phát hiện khuôn mặt hơi đỏ ửng của cô ấy, không phải má hồng bình thường mà là đỏ mặt thẹn thùng.
Sau khi xem đi xem lại mấy lần, trong lòng cô đã có tính toán riêng.
Rõ ràng chàng trai phía sau mới là nhân vật chính, hoặc là nói bất luận cô gái trong ảnh hay người chụp ảnh đều có ý tứ riêng, mục đích là chàng trai phía sau.
Bọn họ muốn chụp lại Tống Thanh.
Tống Thanh đang đi đường rất bình thường, toàn bộ quá trình đều không quay đầu nhìn lại.
Bằng không, sẽ không có khả năng lúc cô gái kia ngã xuống, Tống Thanh đứng phía sau cô ấy mà camera vẫn bắt nét chuẩn như vậy.
Mọi người đều biết ngoại trừ việc lấy nét nhân vật quan trọng, những thứ khác đều không sao cả, trước kia Nam Chi có một chiếc máy ảnh nên cô biết rất rõ ràng.
Cẩn thận ngẫm lại cũng thấy khá hợp lý, Tống Thanh học giỏi, bộ dạng đẹp mắt, dáng người cũng là thứ mà đại đa số mấy cô nữ sinh yêu thích. Anh ở trường học hẳn cũng là nhân vật phong vân số một, không phải giáo thảo thì chính là hệ thảo.
Nếu như anh có một gia đình bình thường, không cần quá tốt thì chắc anh cũng được đi học, không bị nhiều chuyện liên lụy như vậy, có thể phát triển tốt hơn, vào trường đại học tốt hơn, làm thiên chi kiêu tử.
Nào ngờ cuộc sống của anh giống như đôi chân của anh, thật đáng tiếc.
Nam Chi cất tấm ảnh chụp về chỗ cũ, đứng lên, nhìn người đã treo xong quần áo, đang an tĩnh ngồi trong xe lăn, cảm giác được sự khác biệt nhẹ.
Hiện tại Tống Thanh tựa như tên của anh, trên người có sự dẻo dai nhưng so với trước đó lại ít hơn rất nhiều. Ở độ tuổi này mà anh đã có vài sợi tóc bạc, có thể thấy được việc gãy chân này đã khiến anh chịu đả kích, đại khái giống như là đã gϊếŧ chết một nửa linh hồn của anh, khiến anh mất đi một tia sức sống cùng tuổi thanh xuân hăng hái, nhiệt huyết trước kia.
Thật sự rất đáng tiếc.
Nam Chi đột nhiên muốn ôm anh một cái. Cô cũng không do dự, bỗng dưng tiến lên, lúc người trong xe lăn còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đột nhiên ôm lấy anh.
“Đã qua thung lũng rồi, từ nay về sau sẽ là đỉnh cao.”
Đồng tử Tống Thanh hơi tan ra, bị cái ôm quá mức chặt chẽ kia ập đến, có chút không thể thở nổi nhưng cũng có thể cảm giác được có thứ gì đó từ trên người cô gái này truyền tới, khiến thân thể rét lạnh của anh nóng lên một chút.
Cằm anh đặt ở đầu vai cô gái kia, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng trong vòng tay ấm áp của cô.
Cái ôm này không chỉ diễn ra đột ngột mà còn kéo dài khá lâu, mãi vẫn chưa kết thúc. Tống Thanh bị ôm, im lặng không lên tiếng, mà cũng không hiểu vì sao Nam Chi lại cứ ôm anh mãi không buông. Bàn tay của cô gắt gao che ở sau lưng anh, đầu ngón tay khẽ cong lên, vỗ về sống lưng đơn bạc kia.
Người này thích mặc rộng thùng thình, hoặc là nói căn bản không có quần áo vừa người cho nên mới phải mặc đồ rộng. Thường ngày nhìn không ra nhưng đến khi thật sự tiếp xúc sẽ phát hiện anh rất gầy.
Dường như xương sống sắp đâm thủng một tầng mỏng manh cuối cùng trên chiếc áo, thoạt nhìn yếu ớt tới cực điểm nhưng vẫn phải chống đỡ thân thể gầy gò này.
Giống như lúc trước khi cô đau lòng cho đứa nhỏ đi đòi nợ bị đánh đến tàn phế kia, cô cũng có chút đau lòng cho người này.
“Tôi cam đoan sẽ giúp đỡ anh đến cùng. Căn nhà này của tôi rất lớn, anh có ở đây thì vẫn còn dư dả, chỉ cần anh không làm chuyện phạm pháp thì anh có thể ở tiếp, đương nhiên sau khi thân thể khỏe mạnh thì anh có thể kiếm tiền để nộp tiền thuê nhà.” Nam Chi vẫn để lại một đường sống, để anh có thể hoạt động cơ thể, có mục đích sống.
Tống Thanh gật đầu, cảm thấy lời hứa của cô rất thực tế, so với những người cứ luôn mồm an ủi ‘Sau này sẽ tốt hơn thôi’, ‘Cố gắng lên’ thì lời hứa này tốt hơn gấp nhiều lần, là một sự bảo đảm.
Rốt cuộc Nam Chi cũng buông anh ra, bắt đầu suy nghĩ xem anh còn cần gì nữa.
Ăn, mặc, ở, đi lại, quần áo… tạm thời cô không suy nghĩ tới bởi vì chân anh đã thành như vậy, không thể ra ngoài. Trong nhà luôn bật điều hòa sưởi ấm, vậy sẽ không quá lạnh.
Ngày mai cô sẽ gọi đồ ăn bên ngoài cho anh, việc ở cũng đã xong. Mà hiện tại anh không ra khỏi cửa nửa bước.
Vậy coi như đã sắp xếp thỏa đáng.
Nam Chi chuẩn bị đi làm chuyện của mình.
Vòng tay ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt đột nhiên biến mất, người ôm anh xoay người rời đi.
Cô đứng phía sau xe lăn khiến Tống Thanh theo bản năng vươn tay ra, tựa hồ muốn giữ lại người có thể mang đến cho anh sự ấm áp. Đến chính anh cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, cưỡng ép bỏ xuống.
Nhưng thật sự rất ấm.
Cái ôm kia không chê anh nghèo khó dơ bẩn, không mang theo bất kỳ suy nghĩ nào khác mà chỉ bình đẳng tiếp nhận con người thật của anh.
Nam Chi vừa rời đi một bước đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại quẹo trở về, dặn dò anh: “Ở nhà tôi không có bất kỳ quy củ gì, anh có thể dùng tất cả đồ đạc ở đây hay đồ gia dụng. Phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng giặt quần áo, chỗ làm việc, anh muốn vào chỗ nào thì vào, muốn dùng thế nào thì dùng thế đó. Trong nhà tôi còn có máy tính, TV, tủ lạnh, dụng cụ nhà bếp, tất cả những thứ anh có thể nhìn thấy đều có thể dùng.”
Vẫn là nguyên nhân kia, lúc mới dọn vào nhà bố mẹ, vì cô không biết nên lúc xới cơm tiện tay cầm một cái bát. Kết quả đó là cái bát của chị gái khiến chị nổi trận lôi đình.
Bố mẹ cũng chỉ có thể dỗ dành cô, mua cho cô cái bát mới là được rồi. Mặc dù bố mẹ không trách cứ cô nhưng lúc đó ngồi ở trên bàn cơm, cô xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái khe chui vào.
Tóc cô rơi xuống sàn cũng bị nhắc nhở, phải khử trùng mới có thể vào nhà…
Lúc về nhà, bố mẹ không nói quy củ gì nhưng ở gần một tháng, khắp nơi đều là vách tường.
Cô không thể để Tống Thanh cũng chịu cảnh tù túng, đến cả ăn cơm cũng không dám gắp thức ăn, làm cái gì cũng cẩn thận từng li từng tí, một khi có mâu thuẫn thì đầu tiên phải xin lỗi.
Quá khổ sở, không cần thiết.
Tống Thanh hơi sửng sốt, một lát sau bèn gật đầu.
Nam Chi hài lòng rời đi, cô đến nhà kho nhỏ, muốn dọn hết đồ trang trí vừa mới mua ra để căn nhà trông ấm cúng hơn một chút.
Lúc trước cô mua rất nhiều, luôn cảm thấy mình sẽ chăm chỉ dọn nhà nhưng trên thực tế về đến nhà liền ngã lên giường ngủ thϊếp đi, công việc đã tiêu hao toàn bộ tinh thần và sức lực của cô, không còn chút sức lực nào để trang trí căn nhà nữa.
Hôm nay có thể là do nhiều chuyện xảy ra liên tiếp nên cô đột nhiên cảm thấy tràn ngập năng lượng. Nam Chi dự định dùng một tiếng đồng hồ để dọn dẹp và trang hoàng lại căn nhà.
Trên thực tế, thời gian cô trải được tấm thảm lông xuống sàn là cô đã mệt mỏi không chịu được nữa. Lúc nãy cô dọn sẵn giường và chăn cho Tống Thanh dùng, Tống Thanh còn chưa ngủ mà cô đã nằm xuống trước.
Tống Thanh dừng xe lăn ở một bên, không gần không xa, yên lặng chờ cô.
Vừa rồi lúc cô dọn dẹp đồ trong kho cũng vậy, lúc trải thảm lông cũng vậy, anh vẫn cứ đứng ở bên cạnh cô, chờ đến khi phát huy công dụng, hoặc là bảo vệ cô.
Hành vi này… không hiểu vì sao cô lại nhớ đến chú mèo nhỏ.
Cô nghe bạn bè nói mèo cũng có hành vi như vậy, người ở đâu thì mèo ở đó, khi còn bé ở bên người là thiếu cảm giác an toàn, muốn người ta bảo vệ nó, sau khi lớn lên còn đi theo chủ chính là vì nó không yên lòng với chủ nhân, bắt đầu bảo vệ chủ nhân.
Mười con mèo thì có tới tám con có hành vi như vậy.
Đại khái cũng bởi vì lý do này nên cô rất muốn nuôi một con mèo, tốt nhất là mỗi ngày đều dán cùng với nó ở một chỗ.
Trước khi đón Tống Thanh trở về, mỗi ngày cô đều xem phim liên quan đến mèo, tưởng tượng cảnh tiếp xúc với nó, vừa hôn vừa xoa vừa gãi cằm.
Kết quả cô lại mang về một con người, không phải con mèo.
Nói đến đây còn có chút tiếc nuối.
Nam Chi nhìn về phía Tống Thanh bên giường.
Không thể sờ anh, cũng không thể xoa anh, cũng không thể gãi cằm hôn nhẹ được!