Lâm Thanh Bình ôm chăn, hơi ngại ngùng.
Rõ ràng là cô muốn dậy sớm mà? Cô cảm thấy, chuyện này thật sự không trách cô được.
Kỳ thực, từ khi sống lại, cô thường xuyên ngủ không ngon, luôn gặp ác mộng, mơ thấy khuôn mặt dữ tợn của đứa cháu, mơ thấy cảm giác nghẹt thở sắp chết, điều cô mơ thấy nhiều nhất chính là nhận được điện tín báo tử của anh từ quân đội, cô cầm điện tín, khóc đến khàn cả giọng…
Mỗi lần nửa đêm tỉnh giấc vì ác mộng, nỗi đau xé ruột xé gan trong mơ lại hiện lên rõ ràng trong l*иg ngực, cô rất khó ngủ lại, thế mà hai đêm nay, rõ ràng là ngủ trên sàn nhà, lại ngủ ngon đến vậy…
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Cố Quân Thành nói chuyện bên ngoài, hình như lại đang ra lệnh cho Chí Viễn đứng úp mặt vào tường?
Cô vội vàng thức dậy, nhìn thấy Cố Quân Thành bước ra từ phòng Chí Viễn.
Nhìn thấy cô, Cố Quân Thành ho khan hai tiếng, dời mắt đi chỗ khác.
Lâm Thanh Bình: ... Người này đang nghĩ gì trong đầu vậy?
“Chí Viễn sao vậy?”
Cố Quân Thành lúc này mới bình thường trở lại: “Thằng nhóc thối tha, học được cách bỏ nhà ra đi! Đến đầu làng đã bị tôi tóm gọn!”
Lâm Thanh Bình chợt nhớ tới lời Chí Viễn nói hôm qua: Nó sẽ đi…
Thì ra là thật!
Cô vẫn bưng ly sữa vào phòng Chí Viễn.
Cơ thể nhỏ bé của Chí Viễn đang đứng nghiêm trang, lưng thẳng tắp, nghe thấy tiếng bước chân người đi vào cũng không quay đầu lại.
“Chí Viễn.” Cô gọi thằng bé, “Hôm nay chưa uống sữa sao?”
Chí Viễn hơi nghiêng đầu, không để ý đến cô.
Giữa cô và Chí Viễn, vẫn chưa phá bỏ được khoảng cách.
Từ ngày cô về nhà họ Cố, cô luôn phớt lờ Chí Viễn, thằng bé không thích cô, nhưng thằng bé biết rất rõ một điều, rằng cô là vợ của ba Cố, là người một nhà, cho nên, bên ngoài có người nói xấu cô, dù sao cũng phải bảo vệ, đó là bảo vệ thể diện cho ba Cố.
Nhìn thằng bé trước mắt, Lâm Thanh Bình không khỏi thương xót.
"Nào, uống sữa trước đã." Giống như lần trước, cô đưa ly sữa đến bên miệng thằng bé.
Lần này, thằng bé không uống, cúi đầu né tránh.
“Sao vậy? Có thể nói cho cô biết không?” Cô kiên nhẫn hỏi, “Cô nghe ba Cố con nói, con muốn bỏ đi?”
Chữ “đi” cuối cùng cũng khiến thằng bé có phản ứng, nhưng thằng bé lại càng cúi đầu thấp hơn: “Đợi ba Cố về đơn vị, con sẽ đi.”
“Tại sao con lại muốn đi? Đi đâu?” Cô kinh ngạc hỏi.
Chí Viễn lại im lặng.
Lâm Thanh Bình suy nghĩ một chút, đặt ly sữa xuống: “Nếu cô nói, cô không cho con đi thì sao?”
Nghe vậy, Chí Viễn đột ngột ngẩng đầu lên.
Lâm Thanh Bình phát hiện, hốc mắt thằng bé lại đỏ hoe.
“Cô không cho con đi, Chí Viễn.” Cô lặp lại một lần nữa.
“Vậy… vậy cô cho con trứng gà, cho con sữa bột…” Thằng bé ấp úng nói.
“Việc đó thì có liên quan gì đến việc con bỏ đi?” Cô cũng không hiểu.
Chí Viễn cúi đầu: “Trong các vở kịch và truyện kể đều như vậy, cho ăn uống no say, lại cho thêm chút quà, rồi tiễn khách đi…”
Lâm Thanh Bình: ...
Thì ra là hiểu lầm như vậy.
Một đứa trẻ nhạy cảm và hiểu chuyện như vậy, thật sự đã suy nghĩ quá nhiều…
"Cô… Cô…”
Lâm Thanh Bình ôm lấy Chí Viễn đang ấp úng mãi không nói nên lời: “Chí Viễn, cô không có ý đó, con hiểu lầm rồi, sau này, ngày nào con cũng có trứng gà ăn, có sữa uống, cô sẽ làm cho con, ngay tại nhà này, cô làm cho con, cô chỉ hy vọng con sẽ cao lớn, khỏe mạnh như ba Cố.”
Chí Viễn, cảm ơn con đã gọi cô một tiếng “mẹ”, kiếp này, hai mẹ con mình cùng bắt đầu lại…
Lâm Thanh Bình không bắt Chí Viễn tiếp tục đứng úp mặt vào tường nữa, nhìn thằng bé uống sữa xong, cô lại luộc cho thằng bé một quả trứng gà, sau đó bắt đầu bận rộn nấu cơm.
Kiếp trước cô vốn làm nghề ăn uống, tay nghề nấu nướng không tồi, chỉ là trong khoảng thời gian ở nhà họ Cố, cô nổi tiếng là người lười biếng, chưa bao giờ đυ.ng tay vào việc gì, đồ ăn ngon cũng chưa bao giờ chia cho ai.
Nhưng hôm nay, cô đã bước vào bếp.
Mẹ chồng Lưu Phân như nhìn thấy mặt trời mọc đằng Tây.
“Cái đó… Quân Thành khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, con muốn làm chút đồ ăn ngon cho anh ấy.” Lâm Thanh Bình giải thích, “Mẹ… mẹ đi làm việc khác đi, để con làm cho.”