Cố Thiếu Đình lạnh lùng liếc nhìn Mặc Thiên.
“Tôi cô độc cả đời, liên quan gì đến cô?”
Trước đây khi Cố Bạch Dã dẫn Mặc Thiên về, anh đã nghi ngờ cô nhóc này lợi dụng chuyện lão Lục muốn ly hôn để chen chân vào.
Hành động giúp Phục Tuyết hôm nay khiến ấn tượng của anh về cô tốt hơn một chút.
Nhưng ngay sau đó, cô lại có những hành vi vượt quá giới hạn, khiến người khác không thể không nghi ngờ động cơ của cô.
Ánh mắt Cố Thiếu Đình đầy suy đoán khi nhìn Mặc Thiên.
Cô chỉ bình thản đáp lại ánh mắt anh, nói một câu hờ hững: “Liên quan lớn lắm chứ.”
Nói xong, cô chìa bàn tay trắng nõn ra trước mặt anh: “Một gram vàng, tôi sẽ giúp anh nói chuyện với vợ. Vợ anh đã lâu không thèm nhìn anh đúng không? Đáng thương thật, tôi có thể giúp anh.”
Câu nói như một mũi tên bắn thẳng vào tim Cố Thiếu Đình.
Dù bình thường anh là người điềm tĩnh, lúc này vẫn không khỏi bốc hỏa.
Anh vươn tay ra ghế sau, túm lấy gáy Tiểu Hắc, quăng thẳng con mèo qua cho Mặc Thiên.
“Cầm lấy, cô với nó cút đi.”
Nói xong, anh kéo kính xe lên, đạp ga phóng đi.
Nhớ lại câu nói của Mặc Thiên...
“Vợ anh đã lâu không thèm nhìn anh đúng không?”
Cố Thiếu Đình nhấn mạnh chân ga, xe lao đi như bay.
...
Đồng Anh Tư đưa Phục Tuyết và Mặc Thiên về nhà.
Ban đầu cả ba định ăn tối ngoài tiệm, nhưng vụ án mất tranh còn chưa giải quyết, ngoài kia lại có nhiều người đang theo dõi Phục Tuyết. Đồng Anh Tư với tư cách một cảnh sát, không tiện xuất hiện cùng cô ấy ở nơi công cộng.
Sau khi bàn bạc, họ quyết định mang đồ ăn về nhà của Đồng Anh Tư.
Nhà của Đồng Anh Tư không lớn, chỉ khoảng 50 mét vuông.
Thực ra cô ấy không thiếu tiền, dù gì cô ấy cũng từng gả vào hào môn.
Nhưng sống một mình, cô ấy không thích ở nhà lớn, nên mua một căn hộ nhỏ gần sở cảnh sát cho tiện dọn dẹp.
Ba người bước vào nhà.
Không gian bên trong gọn gàng, sạch sẽ không một hạt bụi, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp như trong quân doanh.
Đồng Anh Tư bày từng món ăn mang về lên bàn, gọi mọi người tới ăn cơm.
Cô ấy rót cho mỗi người một ly bia.
Khi đưa ly cho Phục Tuyết, cô ấy bị Phục Tuyết ngăn lại.
Phục Tuyết gõ một dòng chữ trên màn hình: “Chị Đồng, em có thai rồi.”
“Cái gì?” Đồng Anh Tư giật mình, đặt ly bia xuống, ngồi xuống đối diện Phục Tuyết, nắm chặt tay cô, kinh ngạc hỏi: “Em định tự nuôi con? Người nhà họ Cố không biết sao?”
“Cố Bạch Dã không biết, nhưng chắc chắn có người biết. Vì ai đó đã hạ độc trong vitamin của em.” Phục Tuyết gõ nhanh một dòng.
Đọc xong, Đồng Anh Tư đập mạnh xuống bàn: “Cần gì phải đoán.”
Cú đập làm nước canh giữa bàn sóng sánh đổ ra, đủ thấy cô ấy phẫn nộ thế nào.
Lúc này, Mặc Thiên đột nhiên lên tiếng: “Hai đứa bé của chị sẽ quay về, đừng buồn.”
Câu nói như một tiếng sét, khiến cả hai người đối diện quay đầu nhìn cô.
Chuyện này, ngay cả Phục Tuyết cũng chỉ từng nghe chị Năm nhắc qua, cô còn không rõ chi tiết. Vậy mà Mặc Thiên lại nói ra được những điều kinh ngạc như thế.
Đồng Anh Tư càng sửng sốt hơn, trực tiếp hỏi: “Làm sao cô biết?”
Mặc Thiên đáp gọn lỏn: “Tôi nhìn thấy.”
Đồng Anh Tư nhíu mày, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn cô.
Phục Tuyết thì lại tin lời Mặc Thiên, cô ấy gõ một hàng chữ đưa cho Đồng Anh Tư: “Mặc Thiên rất giỏi xem tướng và bói toán, cực kỳ chính xác.”
Đọc xong, Đồng Anh Tư thoáng sững sờ.
Năm xưa, giữa cô và Cố Thiếu Đình đúng là từng có hai đứa con. Nhưng đến tháng thứ tư của thai kỳ, hai bào thai không rõ lý do mà chết lưu trong bụng mẹ.
Đó là nỗi đau không bao giờ nguôi trong lòng Đồng Anh Tư.
Mọi người đều trách cô vì mang thai mà vẫn lao ra tiền tuyến, dẫn đến mất con.
Nhưng chỉ có Đồng Anh Tư biết, không phải vậy, là người nhà họ Cố đã cho cô ăn thứ không sạch.
Cảm giác cơ thể vẫn còn rất rõ ràng, cô không quên được cái ngày ăn xong bữa cơm ở nhà họ Cố, bụng bắt đầu đau.
Hôm sau đến bệnh viện, kiểm tra không phát hiện ra gì, nhưng cơn đau bụng không hề thuyên giảm.
Ba ngày sau, đứa trẻ không còn nữa.
Đồng Anh Tư vẫn nhớ rất rõ cảm giác như trời đất sụp đổ khi đó.
Nhưng lúc ấy cô không trách Cố Thiếu Đình.
Cô chỉ cho rằng đó là do mình bất cẩn.
Cho đến khi sau này có nhiều chuyện xảy ra...
Đồng Anh Tư nhắm chặt mắt, cắn răng, buộc mình nuốt ngược nước mắt vào trong.
Cô không muốn nhớ lại những ký ức ngày đó.
Phục Tuyết nhận ra sự đau khổ của Đồng Anh Tư.
Cô vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay của Đồng Anh Tư, như muốn truyền thêm chút hơi ấm cho cô ấy.
Đồng Anh Tư không để mình chìm đắm trong quá khứ lâu, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản.
Lại trở về là người phụ nữ mạnh mẽ, tự tại, như thể cả thế giới nằm trong lòng bàn tay.
Cô nhướng mày nhìn Phục Tuyết: “Từ giờ ở lại nhà chị. Chị sẽ bảo vệ em và đứa trẻ. Xem ai ở nhà họ Cố dám động vào em, chị sẽ đánh chết kẻ đó.”
Phục Tuyết gật đầu, nở nụ cười dịu dàng.
Không muốn nhắc lại chuyện cũ, Đồng Anh Tư cầm ly bia trên bàn đưa cho Mặc Thiên: “Tuyết Nhi không uống, Mặc Thiên uống đi.”
Mặc Thiên chưa từng uống rượu. Ở thôn Đại Đạo, người dân cũng không uống loại rượu này. Cô nhận lấy ly, tò mò hỏi: “Đây là rượu gì?”
“Bia, uống đi. Cứ yên tâm, loại này không say được đâu.” Đồng Anh Tư nói, hào sảng uống cạn ly của mình trước.
Mặc Thiên làm theo, nhấp thử một ngụm, thấy hương vị không tệ.
Rồi cô uống thêm ngụm nữa, từng ngụm nối tiếp.
Tiểu Hắc ngước đầu, mắt sáng rực nhìn cô.
Mặc Thiên thấy vậy, rót nửa ly vào chiếc bát sắt của Tiểu Hắc. Con mèo lè lưỡi, vui vẻ liếʍ rượu.
Có người nói mèo không nên ăn đồ của người.
Nhưng Mặc Thiên không hiểu, tại sao lại nói như vậy...
Tiểu Hắc sống đến tuổi này, hơn cả những người nói ra lời đó, còn đủ lớn để muốn ăn gì thì ăn. Sao lại không cho nó ăn ngon miệng chứ?
May mà hôm nay hai chị em dâu, một người không nói nhiều, một người không lắm lời.
Không ai quản chuyện ăn uống của họ.
Một người cầm ly, một người cúi đầu trong bát, cả hai đều uống say sưa.
Phía bên kia trò chuyện, phía này uống rượu.
Trong phòng chỉ có mỗi Đồng Anh Tư lên tiếng.
Nhưng không khí vẫn ấm áp vô cùng, ba người phụ nữ xinh đẹp uống rượu dưới ánh trăng, thật thư thái, an yên.
...
Cố Thiếu Đình rủ Cố Bạch Dã đi ăn tối.
Anh cần hỏi rõ lai lịch của cô nhóc Mặc Thiên đó.
Tuy nhiên, trước tiên anh rẽ qua đồn cảnh sát.
Chiều nay bắt được Triệu Tứ Thiên kia, Cố Thiếu Đình càng nhìn dáng hắn, càng thấy giống một người.
Một kẻ khét tiếng mười năm trước.
Những nhân viên vừa trở về từ khu công nghiệp nhìn thấy Cố Thiếu Đình, mặt mày ai cũng méo xệch: “Giáo sư Cố, anh chỉ cho chúng tôi vị trí trước khi đi chứ! Từng ngóc ngách cũng đã lục tung, mà vẫn không thấy bức tranh.”
“Ờ?” Cố Thiếu Đình nhíu mày, khó hiểu.
Anh nhận tập ảnh hiện trường từ tay nhân viên, nghiên cứu kỹ.
Sau một lúc, anh bảo Cố Bạch Dã chờ mình ở bên ngoài.
Rồi anh bước vào phòng thẩm vấn.
Lúc này, tên đầu sỏ Triệu Tứ Thiên đang ngồi bên trong.
Triệu Tứ Thiên không bị thương nặng, sau khi được băng bó sơ tại bệnh viện, hắn bị đưa ngay về đồn.
Cố Thiếu Đình đẩy cửa bước vào, tiến đến bàn thẩm vấn.
Từ lúc vào phòng đến khi ngồi xuống, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Tứ Thiên, cuối cùng bật cười lạnh.
Triệu Tứ Thiên vô thức run lên.
Cố Thiếu Đình lật giở tập tài liệu vừa yêu cầu in, không hỏi thẳng về bức tranh, mà hỏi chuyện gia đình hắn: “Cha mẹ, vợ con cậu bị ngộ độc khí CO ở nhà, tất cả đều thiệt mạng?”
Giọng anh hỏi bâng quơ, nhưng Triệu Tứ Thiên siết chặt mười ngón tay, xoắn chúng lại, khẽ đáp: “Đúng vậy.”
“Khi đó cậu ở đâu?” Cố Thiếu Đình lập tức hỏi tiếp.
Triệu Tứ Thiên giật mình, ánh mắt láo liên, khẽ ho một tiếng: “Tôi đi làm xa.”
“Hừ, làm xa?” Cố Thiếu Đình nhếch mép cười nhạt.
Anh lấy ra một vài tài liệu từ tập hồ sơ, búng tay, mấy tờ giấy trượt qua bàn, dừng trước mặt Triệu Tứ Thiên.
“Nhìn đi, quen không?” Anh ngẩng đầu, ra hiệu.
Triệu Tứ Thiên, hai tay bị còng kêu leng keng, xoay tập tài liệu lại.
Nhìn dòng chữ trên trang đầu tiên, hắn sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
Hắn chỉ vào tài liệu, run rẩy nói:
“Cái... cái này là gì?”