Cố Bạch Dã qua đêm trên sofa, không làm phiền Phục Tuyết.
Tuy nhiên, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cánh cửa phòng cô, cho đến khi trời tờ mờ sáng, anh mới lơ mơ chợp mắt.
Sáng hôm sau, đúng giờ hẹn, bốn cảnh sát đến nhà họ Kiều để cùng đi về Thượng Kinh.
Nhưng lúc này, sân trước nhà họ Kiều đã chật ních người.
Nghe tin Kiều Hạ sắp trở lại Thượng Kinh, các cán bộ thôn Đại Đạo đã kéo đến từ sớm.
Từ trưởng thôn, bí thư chi bộ, đến các tổ trưởng, tất cả đều có mặt đầy đủ.
Kiều Hạ từ lâu đã là “thần tài” của thôn Đại Đạo.
Hai năm trước, anh đã xây dựng căn biệt thự ở đây và thỉnh thoảng đến ở vài ngày.
Ban đầu, các cán bộ thôn chỉ thử đến xin tài trợ, không ngờ anh lại hào phóng tặng ngay một tỷ.
Toàn bộ dân làng muốn tôn anh làm thần tài mà thờ.
Nhưng số tiền tài trợ ấy như đổ xuống sông xuống biển.
Dường như thôn này bị dính lời nguyền.
Tiền dùng để sửa đường, nhưng suốt mười năm qua, mỗi lần sửa đều gặp sự cố, nào là sạt lở, động đất, hay nhà thầu bỏ trốn.
Đường bê tông mãi không xong.
Lần này, các cán bộ lại đến để cầu xin thêm phúc lợi cho thôn.
Trưởng thôn vừa nói vừa nghẹn ngào, kể khổ về tình hình khó khăn của thôn.
Nhưng lần này, Kiều Hạ không có ý định tài trợ thêm. Số tiền một tỷ lần trước, chưa đến một năm đã tiêu hết.
Kiều Hạ có tiền, nhưng anh không ngu.
Diệp Phi bước lên, chắn đường các cán bộ.
Kiều Hạ ngồi thẳng vào xe, không muốn nghe thêm lời nào.
Các cán bộ biết Kiều Hạ đã cho quá nhiều, chỉ là họ không quản lý tốt.
Nhưng họ cũng oan uổng, bởi số tiền đó không vào túi ai mà toàn bộ đều dành cho xây dựng thôn Đại Đạo, mong mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho dân làng.
Chỉ tiếc là mọi thứ đều không thuận lợi, liên tiếp gặp xui xẻo.
Dù vậy, các cán bộ vẫn không chịu rời đi, Kiều Hạ cũng không hề nhượng bộ.
Đúng lúc này, Mặc Thiên, đang ôm Tiểu Hắc, bước xuống xe, tiến đến chỗ họ.
Vừa thấy bóng Mặc Thiên, các cán bộ thôn sợ hãi, lập tức bịt tai.
Mặc Thiên chẳng mấy bận tâm, từ tốn nói: “Dù có thêm bao nhiêu tiền cũng vô ích.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng đến mức những người đang bịt tai cũng nghe thấy hết.
Họ nhìn nhau ngơ ngác, rồi từ từ hạ tay xuống.
Trưởng thôn, khoảng năm mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn khiến ông trông như ngoài bảy mươi.
Ông chắp tay, kính cẩn cúi đầu trước Mặc Thiên: “Thầy Mặc Thiên, vì sao lại nói vậy?”
Mặc Thiên hừ nhẹ, rồi chỉ về phía núi Đại Đạo: “Các ông không thấy sao, thôn này thuộc khu vực nào quản lý? Các vị thần nơi khác không có thời gian để bảo hộ cho thôn này. Tốt nhất là sửa đường lên núi, vì trong đạo quán ở đó toàn là thần tài.”
Nghe xong, các cán bộ đứng ngẩn ra, không biết phải nói gì.
Có người muốn nói nhưng không dám.
Nhìn trang phục của Mặc Thiên, họ dễ dàng nhận ra rằng thần tài ở đạo quán chắc cũng chẳng khá khẩm gì. Vậy thờ cúng họ liệu có ích gì không?
Các cán bộ không biết nên mắng Mặc Thiên là nói nhảm hay khen cô vì trí tưởng tượng quá phong phú.
Mặc Thiên chẳng để ý đến nét mặt kỳ quái của họ. Cô chỉ nói những gì mình muốn rồi ôm Tiểu Hắc quay lại xe.
Lần này, không ai cản đường nữa, vì Diệp Phi đã đứng chắn trước mặt họ.
Nói không ngoa, chỉ mình Diệp Phi cũng đủ đối phó với hai mươi người.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
Mặc Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ khi có ký ức, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi thôn Đại Đạo.
Núi Đại Đạo, sông Đại Đạo, đạo quán Đại Đạo... tất cả dần xa khỏi tầm mắt.
Chiếc xe nhanh chóng rời thôn và chạy trên con đường lớn.
...
Chặng đường dài tám tiếng đồng hồ.
Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc ngủ suốt trên xe. Cả người lẫn mèo đều bị say xe.
Đến khi tới Thượng Kinh, Phục Tuyết nhẹ nhàng vỗ tay Mặc Thiên để đánh thức cô dậy.
Phục Tuyết phải về đồn cảnh sát để tiếp tục điều tra, hai ngày tới không thể chăm sóc cho Mặc Thiên.
Cô gõ vài dòng trên điện thoại, đưa cho Mặc Thiên xem: “Cô đến ở tạm tại xưởng làm việc của tôi được không?”
Kể từ khi Phục Tuyết và Cố Bạch Dã quyết định ly hôn, cô đã chuyển ra khỏi nhà họ Cố và sống tại xưởng làm việc của mình.
Nơi đó thoải mái và rộng rãi, sau khi xong việc với cảnh sát, cô có thể về ở cùng Mặc Thiên.
Nhưng Mặc Thiên lại có kế hoạch khác.
Cô đọc xong dòng chữ trên màn hình rồi lắc đầu: “Tôi muốn về nhà.”
Cố Bạch Dã, ngồi ghế trước, vừa nghe câu này lập tức quay người, liếc nhìn Mặc Thiên: “Nhà nào là nhà của cô?”
“Nhà anh chính là nhà tôi.” Mặc Thiên khẳng định lại.
“Cô nghĩ hay quá.” Cố Bạch Dã cười mỉa, rồi quay lại, tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Tôi sẽ tìm cho cô khách sạn năm sao để ở. Nhà họ Cố không phải nơi mà ai muốn ở thì ở.”
Dù sao Mặc Thiên cũng có ơn với Phục Tuyết.
Phục Tuyết đã đưa cô đến Thượng Kinh, đương nhiên Cố Bạch Dã phải lo cho cô.
Nhưng không phải cứ muốn gì được nấy.
Hơn nữa, cô gái này dù người ta có nhẫn nại đến đâu, cũng khó mà chịu đựng được cô ta lâu.
Nghe Cố Bạch Dã nói mình không thể về nhà họ Cố, Mặc Thiên vỗ nhẹ vào vai anh, tỏ vẻ thông cảm.
“Nhà các người đến cả con ruột cũng nuôi không nổi, bảo sao hồi nhỏ vứt tôi đi.” Mặc Thiên thở dài, vuốt ve con mèo đen trong lòng: “Đúng là đáng thương, chẳng bằng đạo quán của chúng tôi.”
Cố Bạch Dã: “...”
Không hổ là cô.
Quả nhiên miệng vẫn độc như vậy.
Phục Tuyết nghe thấy Mặc Thiên nói muốn đến nhà họ Cố, lập tức lo lắng cắn môi, băn khoăn không biết có nên nói cho cô biết sự thật hay không.
Nhà họ Cố không phải nơi mà phụ nữ có thể ở lâu.
Bất cứ cô gái trẻ nào, Cố Hương Vi cũng không chào đón.
Đặc biệt là những người đẹp!
Mặc Thiên với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, chắc chắn sẽ khiến Cố Hương Vi tức đến phát điên.
Nếu cô Bảy không chào đón, thì sáu anh trai của nhà họ Cố càng không có khả năng chào đón.
Ngoài những người giúp việc lớn tuổi, trong nhà không có lấy một bóng dáng phụ nữ, thậm chí chẳng thấy cả mèo cái.
Ngay cả mẹ chồng Tô Như Lan, cũng không thèm nhìn mặt đám con trai này mà chuyển ra ngoài sống.
Hiện tại, nhà họ Cố chẳng khác nào nhà tù nam.
Phục Tuyết đắn đo mãi, cuối cùng quyết định nói rõ sự thật với Mặc Thiên. Cô lấy điện thoại, viết một đoạn dài và đưa cho Mặc Thiên.
Mặc Thiên không quen đọc nhiều chữ, hễ văn dài là cô lại phải đọc to lên.
Cô nhìn vào màn hình, chậm rãi đánh vần từng chữ: “Đừng đến đó. Cố Hương…”
Chưa kịp đọc xong, Cố Bạch Dã ngồi ghế trước, nghe thấy hai chữ “Cố Hương”, lập tức phản ứng. Anh quay người, giật lấy điện thoại từ tay Mặc Thiên.
Mặt anh tối sầm khi đọc những dòng chữ trên đó: “Đừng đến đó. Cố Hương Vi không thích những cô gái trẻ xuất hiện ở nhà họ Cố. Nếu cô đến, chắc chắn sẽ không thoải mái, cô ấy sẽ tìm cách đuổi cô đi.”
Phục Tuyết thấy Cố Bạch Dã cầm điện thoại, lo lắng nhíu mày.
Nếu anh ta mà thấy nội dung tin nhắn, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng.
Sáu người anh em nhà họ Cố đều rất bao che cho em gái, Cố Hương Vi luôn đúng, còn ai khác nghĩ không đúng thì tốt nhất nên biến mất đi.
Cố Bạch Dã nắm chặt điện thoại, mắt lấp lóe lửa giận.
Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào Phục Tuyết, anh lập tức hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Dù gì Phục Tuyết cũng là người mong manh như nước, chỉ cần nói sai một câu là lại bật khóc.
Cố Bạch Dã hạ giọng, dịu dàng hơn: “Tuyết Nhi, Hương Vi vẫn còn trẻ con, em không cần so đo với em ấy.”
Phục Tuyết im lặng.
Điện thoại đang ở trong tay Cố Bạch Dã, cô không thể gõ chữ để phản bác.
Nhưng từ ghế trước lại vang lên tiếng cười nhẹ.
“Một đứa trẻ hai mươi tuổi.” Kiều Hạ cất giọng trêu chọc.
Cố Bạch Dã vừa nghe xong, lập tức duỗi chân đá mạnh vào lưng ghế của Kiều Hạ: “Kiều nhị, nếu anh ghét em gái tôi như vậy, sao không nhanh chóng hủy hôn, để khỏi phiền?”
Kiều Hạ dựa lưng vào ghế, mắt vẫn nhắm, không hề mở ra.
“Em gái nhà họ Cố của anh giàu có thế, tôi đâu thể tùy tiện buông tay. Trong số những món báu vật tôi từng sở hữu, chưa có đáng tiền như em gái anh.”
Anh cười nhạt.
Tiếng cười của anh vang lên khiến tai Cố Bạch Dã như muốn nổ tung...